Nhưng vẫn phấn kích và vui sướng nhiều hơn.
“Khuê Khuê” Anh đỡ lấy đầu Nam Khuê, khàn giọng thì thầm nói: “Bé con cũng đã ba tháng rồi, chúng ta có phải là có thể….”
Nửa câu sau, không cần nói cũng hiểu.
“Ừm!” Gật gật đầu, Nam Khuê vẫn là có chút sợ cho nên nhắc nhở: “Anh nhẹ một chút, đừng làm tổn thương đến bé con.”
“Được.”
Giây phút ấy, mọi sự kìm nén đều như núi lửa phun trào, không thể nào dừng lại nữa.
Không nhớ là đã bao lâu rồi, cả hai chưa làm lại việc này.
Nếu không phải lo sợ em bé trong bụng Nam Khuê, Lục Kiến Thành khó có thể kiềm chế được chính mình.
Cuối cùng, Nam Khuê kiệt sức.
Cả người mềm như nước nằm vòng tay Lục Kiến Thành, cô không còn sức để nói, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Nhưng Lục Kiến Thành lại thấy cực kỳ tỉnh táo.
Nếu như không phải là đang ôm cô trong lòng, cúi đầu liền có thể nhìn thấy, anh thậm chí còn cho rằng đây chỉ là giấc mơ.
May mà lần này, Khuê Khuê của anh là thật.
Mọi thứ đều là thật.
Buổi sáng, Nam Khuê thức dậy trong vòng tay của Lục Kiến Thành.
Vừa nhìn thấy anh, cô liền cảm thấy ấm áp không nói nên lời, niềm vui và hạnh phúc trong lòng lại càng dâng lên.
“Chào buổi sáng, Lục tiên sinh!” Nam Khuê vừa nói vừa cười.
Vậy nhưng, Lục Kiến Thành lại cau mày.
Rõ ràng là anh không hài lòng với cách xưng hô ấy.
“Gọi lại lần nữa anh nghe.” Giọng nói có chút nghiêm túc.
Nam Khuê nghĩ nghĩ, cố ý nói: “Chào buổi sáng, Kiến Thành!”
“Đồ ngốc, rõ ràng là em biết cái anh muốn nghe không phải là cái này.” Lục Kiến Thành nhéo nhéo mặt cô, nhưng lời nói lại mềm như lông vũ.
Nam Khuê ôm chặt lấy anh, nghĩ đến khoảng thời gian xa nhau, trong lòng không khỏi có chút đau.
“Xin lỗi anh, Kiến Thành, khi ấy em tưởng rằng chúng ta sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội nữa, anh sắp phải kết hôn với người con gái khác, cho nên, em mới muốn trước khi rời đi gọi anh một tiếng.”
“Thế nhưng hiện tại, em muốn để dành danh xưng ấy cho ngày hôn lễ của chúng ta, em thích cảm giác nghi thức ấy, có được không?”
“Được, đều nghe theo em.”
Hai người cùng bước xuống tầng, bác gái Chu đã sớm đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho hai người.
Đến khoảng giữa thai kỳ, sự thèm ăn của Nam Khuê tăng lên không ít.
Cho nên ăn cũng nhiều lên.
Bác gái Chu thấy vậy thì rất vui vẻ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, chỉ còn hai tháng nữa.
Khoảng thời gian này, cô sắp thực sự trở thành một chú heo mất rồi.
Bác gái Chu mỗi ngày đều nghĩ cách dụ dỗ cô bằng một đống đồ ăn ngon, quan trọng là bởi vì sức chống cự của Nam Khuê kém, bởi vậy mới hay bị dụ dỗ.
Vui vẻ nhất vẫn là Vân Thư và bác gái Chu.
Nam Khuê thường xuyên nghe được hai người họ nói chuyện, nói em bé sinh ra nhất định là trắng trắng mềm mềm, cực kì đáng yêu.
Cũng đúng, chỉ cần hai bé con khỏe mạnh, xinh xinh đẹp đẹp.
Đó là niềm mong muốn lớn nhất của người làm mẹ như cô rồi.
Thế nhưng, tối hôm ấy trong lúc đi tắm, Nam Khuê nhìn lại cơ thể của mình, bỗng nhiên cô thấy không vui.
Cô béo rồi.
Không chỉ là bụng, ngay cả tay, chân cũng to lên trông thấy.
Làm sao đây?
Dù cho trước đây lúc cô thích ăn nhất, Lục Kiến Thành cũng gọi cô là heo con.
Nhưng bây giờ, cô hình như thật sự biến thành heo con mất rồi.
Hơn nữa còn là một con heo vừa trắng vừa mềm.
Buổi tối, Lục Kiến Thành vừa tắm xong, nằm trên giường, liền phát hiện ra người nào đó đang bĩu môi, vẻ mặt buồn bã.
“Sao vậy? Không vui à?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Em béo lên rồi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê nói xong, đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn.
“Đương nhiên phải béo lên chút rồi, nếu không hai bé con ngủ ở đâu đây?” Lục Kiến Thành an ủi.
Nam Khuê vẫn là cảm thấy không vui: “Không phải béo kiểu đó, là toàn thân em, cả chân tay cũng béo lên rồi, làm sao đây? Lục Kiến Thành, em bây giờ thực sự trở thành heo con rồi.”
“Đều tại anh, ai bắt anh cứ gọi em là heo con, giờ thì hay rồi, thực sự biến em thành con heo luôn rồi.”
Lục Kiến thành cười, nhéo nhéo mặt cô: “Không sao, có là heo con thì anh vẫn yêu, hơn nữa, heo con vừa trắng vừa mềm thế này, thực sự là có một không hai.
Nam Khuê nghe thấy thế, nụ cười trở nên cứng lại.
Sau đó, cô òa lên khóc: “Huhu, Lục Kiến Thành, quả nhiên, đàn ông đều như nhau, em biết ngay là anh sẽ chê em mà.”
“Anh xem, anh cũng nói là em béo lên, không phải anh nên nói em trong lòng anh là đẹp nhất, dáng chuẩn nhất sao?”
Lục Kiến Thành nghe vậy, vội bóp chân an ủi cô: “Được, anh thề, trong lòng anh, Khuê Khuê mãi mãi là đẹp nhất, là người phụ nữ hấp dẫn nhất.”
“Anh chỉ là đang nhại lại lời ban nãy của em thôi, chẳng có thành ý chút nào.”
Nam Khuê bắt đầu giận dỗi.
Lục Kiến Thành: “…….”
Bây giờ cuối cùng anh đã trải nghiệm được câu nói đó.
Phụ nữ mang thai đều không nói lý.
Cho nên, đừng nói đạo lý với họ.
Dỗ một chút là được rồi.
“Mấy ngày trước không phải nói muốn ra ngoài chơi sao, đi hóng gió, ngày mai anh sẽ đưa em đi.”
Quả nhiên, khi nghe được lời này, Nam Khuê lập tức vui vẻ trở lại: “Thật sao?”
“Đi đâu vậy ạ!”
“Tạm thời giữ bí mật.”
Ngày hôm sau.
Bởi vì nhớ rõ là Lục Kiến Thành nói sẽ đưa mình đi chơi, cho nên vừa tỉnh dậy, Nam Khuê liền bắt đầu trang điểm.
Thời gian vừa kịp lúc, cô trang điểm xong thì xe cũng vừa đến.
Lâm Tiêu tự mình lái xe đến.
“Chào thiếu phu nhân.”
“Lâm Tiêu, lâu lắm không gặp.”
Lâm tiêu vừa cười vừa đáp: “Thiếu phu nhân đúng là lâu lắm mới gặp tôi, còn tôi thì ngày nào cũng gặp thiêu phu nhân.”
Nam Khuê nghe thế lập tức khó hiểu: “Hửm?”
Lâm Tiêu vội vàng giải thích: “Bàn làm việc của tổng giám đốc Lục luôn đặt một bức hình của thiếu phu nhân, cho nên ngày nào tôi đi báo cáo công việc đều gặp được cô.”
Ra là vậy.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước một bờ biển.
Nam Khuê vừa xuống xe, liền nhìn thấy Lục Kiến Thành đã đứng đó đợi cô.
Lập tức, cô bước đến nắm lấy tay anh, cùng anh đi về phía trước.
Nam Khuê không hỏi anh muốn đi đâu.
Cũng không hỏi bọn họ sẽ làm gì.
Bởi vì lúc này, cô tin tưởng anh vô điều kiện.
Khi hai người dừng lại bên một con tàu xa hoa, Nam Khuê vô cùng kinh ngạc.
Rất nhanh, hai người tiến vào trong.
Nam Khuê cũng nhìn ra sự sang trọng và náo nhiệt của nó.
Càng quan trọng hơn, toàn bộ con tàu đều được trang trí theo phong cách Trung Quốc thời xưa.
Dù cho là cách trang trí bên ngoài, hay cách bày trí bên trong, cùng với những người ra ra vào vào đều toát ra phong cách Trung Quốc xưa.
Đây tất cả đều là phong cách mà Nam Khuê thích.
Nhìn những bộ sườn xám trên người các cô gái, Nam Khuê ghen tị gần chết.
“Anh bảo người dẫn em đi thay sườn xám.” Lúc này, Lục Kiến Thành mở lời và nói.
Nam Khuê sững người, sau đó nói: “Nhưng mà, sườn xám rất ôm sát, bây giờ em đang mang thai có mặc được không?”
“Được.” Lục Kiến Thành kiên định nói.
Sau đó, anh vẫy tay ra hiệu.
Ngay lập tức hai nữ phục vụ tiến đến đưa Nam Khuê vào phòng,
Ở trong phòng, người phục vụ cùng lúc bày ra vài chiếc sườn xám trước mặt Nam Khuê.
“Thiếu phu nhân, cô xem có thích bộ nào không ạ?”
“Bộ nào cũng được sao?”
Nam Khuê nhìn bụng mình, không chắc chắn hỏi: “Mấy cô chắc chắn là tôi sẽ mặc được chứ?”
Nữ phục vụ mỉm cười nói: “Tất nhiên rồi ạ, tất cả đồ ở đây đều là tổng giám đốc Lục căn dặn làm theo số đo của cô, cô mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Lúc này, Lục Kiến Thành đã thay xong trang phục của thời Trung Hoa dân quốc và tiến vào.
Anh mặc áo choàng dài, trông giống như một thầy giáo bước ra từ thời Trung Hoa dân quốc, tao nhã, lịch lãm, lại đầy vẻ thư sinh.
Nam Khuê nhìn đến ngẩn ngơ.