Cô và anh ở cùng nhau như bây giờ dày vò như vậy sao, khó chịu như vậy sao?
Ngửa đầu lên, trái tim Lục Kiến Thành tràn ngập ý chua chát: “Nam Khuê, thật ra em đã sớm nghĩ xong mọi thứ rồi, đúng không? ”
Nam Khuê nhìn về phía anh, rất bình tĩnh: “Nếu đã quyết định rồi, thì nên nhanh chóng cắt đứt, không phải sao?”
Có trời mới biết cô tốn bao nhiêu dũng khí để nộp đơn ly hôn, lại đau lòng đến mức nào, cô sợ, sợ trễ một chút, sợ kéo dài thêm một chút nữa, cô sẽ luyến tiếc.
Những ngày này, họ hòa thuận với nhau, thậm chí một lần, cô nghĩ rằng họ yêu nhau, hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng, sau khi thấy rõ hết tất cả, cô ngay lập tức bị đánh trở về ban đầu.
Yêu nhau à?
Sao có thể được?
Giữa bọn họ, cho tới bây giờ đều là vở kịch có một vai diễn của cô mà thôi.
10 năm rồi, quá mệt mỏi.
Cô không muốn đuổi theo nữa, cô mệt rồi, cô cũng muốn nghỉ ngơi.
Đến phòng ông nội, Nam Khuê cầm chìa khóa nhanh chóng mở ngăn kéo thứ hai.
Ở đó, có giấy tờ ông nội để lại cho cô, và một lá thư.
“Nhóc con:
Sau khi ông nội đi rồi, người không yên tâm nhất chính là con, mẹ con đã qua đời, cha lại có cái tính kia, còn Kiến Thành, ông nội biết nó có hai lòng, trong lòng vẫn luôn nhớ thương Phương Thanh Liên, muốn ly hôn với con.
Con bé ngốc, ông nội đều biết, ông nội mấy năm nay ở thương trường không phải là vô ích, cái gì trốn tránh được mắt của ông chứ, ông chỉ không muốn vạch trần thôi.
Người ta đều nói, con gái gả cho người đàn ông tốt rất quan trọng, muốn ông nói, thì người đàn ông cưới cưới vợ cũng rất quan trọng.
Bất kể là ông cưới bà nội con, hay là Vân Thư hay là con, các con đều là con dâu, cháu dâu tốt nhất trong lòng ông.
Khi đến một ngày, các con già rồi, có con, khi làm chủ gia đình, nhất định phải nhớ rõ lời nói của ông nội, nhà họ Lục, đã đủ giàu có, đã đủ quyền lực, vốn đã là danh gia vọng tộc.
Chúng ta không cần thông qua nhà thông gia để dệt hoa trên gấm, trai cưới vợ không nhất định phải danh gia vọng tộc, chỉ cần xuất thân trong sạch, quan trọng nhất là làm người có nhân phẩm, lòng dạ tốt bụng.
Không biết tiết kiệm, thích xa hoa, không làm việc chăm chỉ, thì có giàu có hơn nữa, cũng miệng ăn núi lở.
Mà người chăm chỉ cố gắng, cho dù có một ngày nghèo túng, cũng vẫn sẽ đợi thời trở lại như xưa.
Nhà họ Lục chỉ giàu có ba đời, sau còn có thể đi thật lâu, nhất định sẽ không được thuận buồm xuôi gió, sẽ gặp phải một số khó khăn, chỉ có hai vợ chồng cùng nhau cố gắng mới có thể vượt qua được khó khăn, đây cũng là trọng trách ông nội giao cho con: con nhất định phải thay bà nội truyền thừa tư tưởng này, chỉ cần như vậy, nhà họ Lục mới có thể vững mạnh, càng ngày càng phát triển!
Đây là đôi bông tai ngọc bích, lúc bà nội rời đi để lại hai bộ trang sức quý giá, một bộ cho mẹ con.
Bộ này là để lại cho cháu dâu, vòng tay ông nội đã cho con, về phần đôi bông tai này, bởi vì ông nội vẫn nhớ bà nội, cho nên đã lưu lại nó bên người làm kỷ niệm, hiện tại ông nội đã muốn đi, nên trả lại nó cho con.
Nam Khuê, ông nội biết trong lòng con có tủi thân.
Khi con nhìn thấy lá thư này, ông nội đã đi rồi. Nếu con không muốn ly hôn, hãy nói cho Minh Bác và Vân Thư biết, bọn nó nhất định sẽ giúp con, sẽ không để con và Kiến Thành ly hôn.
Nếu có một ngày, con thật sự ủy khuất, quá mệt mỏi, chịu đựng không nổi nữa, ông nội cũng không ép buộc con, tuy rằng ông nội không muốn để cho con rời khỏi nhà họ Lục, nhưng ông nội càng hy vọng con sống tốt, sống hạnh phúc, sống vui vẻ hơn.
Cho nên nếu thật sự có ngày đó, cho dù con thật sự ly hôn với Kiến Thành, ông nội cũng sẽ không trách con, ông nội vẫn sẽ chúc phúc cho con.
Bé con, con nhất định phải hạnh phúc, đây là kỳ vọng lớn nhất của ông nội!”
Khi đọc xong bức thư, Nam Khuê đã rơi nước mắt.
Ông nội suy nghĩ chu đáo đến mức này, ông gần như suy nghĩ hết các tình huống vì cô, cho cô ấm áp, cho cô sự quan tâm, nhưng lại không cho cô một chút áp lực tâm lý nào.
“Ông nội, cám ơn ông.”
“Ông nội, thực xin lỗi, con không thể cùng anh ấy nắm tay nhau đi tiếp nữa, nhưng ông yên tâm, con nhất định sẽ sống thật tốt, không để ông thất vọng.”
Lúc Nam Khuê cầm giấy tờ đi xuống, vừa hay gặp Lục Minh Bác và Vân Thư cùng nhau trở về.