Cô lập tức đưa tay, ôm cổ mình.
“Tôi đi vào toilet.”
Nói xong, Nam Khuê lập tức đi toilet, khi nhìn thấy mình trong gương, đặc biệt là một mớ dấu hôn rõ ràng trên cổ, Nam Khuê ngay lập tức xấu hổ đến không nói nên lời.
Không cần suy nghĩ, nhất định là Lục Kiến Thành làm.
Hơn nữa là anh nhân lúc cô không biết cố ý làm.
Nghĩ đến đây, Nam Khuê vừa tức vừa xấu hổ.
Lại nghĩ đến vừa rồi mọi người ở bên ngoài thảo luận, cả khuôn mặt cô lập tức đỏ lên hoàn toàn, nhiệt độ cũng tăng lên, không giảm xuống được.
Bởi vì dấu hôn trên cổ, Nam Khuê ở trong toilet hơi lâu.
Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói nhẹ nhàng của Tiễn Nam truyền đến: “Khuê Khuê, có phải chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có không có, lập tức ra đây.”
Cho dù cầm nước lạnh rửa mặt nhiều lần, mặt Nam Khuê vẫn vừa đỏ vừa nóng.
Lúc ra khỏi cửa, trên mặt cô ửng đỏ đặc biệt mê người
Vừa mở cửa toilet, đã phát hiện Chu Tiễn Nam đang đứng ở bên cạnh chờ.
Thấy cô đi ra, Chu Tiễn Nam lập tức nắm lấy tay cô: “Kiên trì một chút, tôi lập tức dẫn em ra ngoài.”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Thấy bọn họ cùng nhau nắm tay nhau, trên mặt Nam Khuê lại đỏ bừng mê người, tâm trạng Mộc Uyển càng lúc càng vui, ngay cả khóe miệng cũng nở nụ cười hài lòng.
Chu Phượng Kiều ôm môi cười xinh đẹp: “Xem ra chị Nam Khuê xấu hổ, xem ra anh em cũng đau lòng, được rồi được rồi, em không nói nữa.”truyện
“Mẹ, vậy mẹ nghỉ ngơi thật tốt, con đưa cô ấy về trước.” Chu Tiễn Nam nói.
“Ừm, đi đi, lái xe cẩn thận, nhất định phải đưa Nam Khuê về nhà an toàn.”
Chu Tiễn Nam gật đầu.
Lúc đi ra ngoài, hai người vẫn nắm tay nhau.
Chẳng qua, vừa ra khỏi cửa một phút, Chu Tiễn Nam đã nhanh chóng buông tay Nam Khuê ra: “Hôm nay cám ơn em, làm khó em rồi.”
“Làm gì có, anh đã giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi chỉ giúp anh một lần này.”
Nam Khuê nhớ tới dấu hôn trên cổ mình, có chút ngại: “Trái lại tôi, có chút bất cẩn, suýt chút nữa mang tới ảnh hưởng không tốt cho anh.”
Chu Tiễn Nam lập tức nhớ tới dấu đỏ trên cổ cô, là đàn ông, anh đương nhiên rất rõ ràng đó được hình thành như thế nào.
Nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt anh tối sầm, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Em cùng anh, làm hoà rồi?”
Hỏi ra những lời này, vạn phần gian nan, cũng hao lượng lớn sức của anh ấy.
Nam Khuê lắc đầu: “Thay vì nói làm hòa, không bằng nói tôi hòa giải với chính mình, gần đây đã trải qua rất nhiều chuyện, trái tim tôi bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng luôn tự nhủ không nên sống nỗi ám ảnh nữa.”
“Hiện tại cứ thuận theo tự nhiên, đi một bước xem một bước, rất nhiều chuyện tôi cũng không muốn cố ý hướng đến nữa.”
“Được, có cần gì có thể tìm tôi.”
“Ừm, cảm ơn anh.”
Hai người cùng nhau ăn cơm xong, vừa đưa Nam Khuê đến khu chung cư, Chu Tiễn Nam đãnhận được điện thoại của Chu Cẩm.
“Alo, chị, sao vậy?”
“Nam Khuê về nhà chưa?” Chu Cẩm hỏi.
“Đến cửa khu chung cư rồi, sắp tới rồi.” Chu Tiễn Nam trả lời.
“Được, vậy em đưa cô ấy về rồi trở về bệnh viện, chị có chút việc tìm em.”
Nam Khuê nghe thấy, chủ động nói: “Tiễn Nam, nếu chị ấy tìm anh, vậy anh cứ để tôi ở cửa khu chung cư là được rồi, không cần đưa tôi lên, một mình tôi được rồi.”
“Tôi vẫn nên đưa em đi lên.” Chu Tiễn Nam lo lắng nói.
“Được rồi, yên tâm đi, an ninh của khu chung cư này vẫn luôn làm rất tốt, các bảo vệ đều trực 24/24, hơn nữa đều rất nghiêm túc, cho nên anh không cần lo lắng cho tôi đâu.”
Bởi vì bây giờ Nam Khuê vẫn đang ở nhà của Lâm Niệm Sơ.
Sở dĩ lúc trước cô ấy mua nhà ở khu chung cư này là bởi vì dịch vụ an ninh và bảo mật ở đây rất tốt.
Bởi vì do quay phim, cô ấy thường xuyên phải xuất phát và về nhà lúc nửa đêm, cho nên cố ý mua chung cư có ninh tốt này.
“Vậy em vào cửa rồi gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, anh mau trở về đi, đừng để chị ấy chờ lâu.”
“Ừm.”
Nam Khuê ở gần bệnh viện, hơn nữa giờ cao điểm, cho nên Chu Tiễn Nam hơn mười phút thì đã đến.
Vừa dừng xe xong từ thang máy đi lên, đã phát hiện Chu Cẩm đã ở cửa thang máy chờ anh ấy.
“Chị, chị tìm em…” có chuyện gì?
Lời nói trong miệng Chu Tiêm Nam còn chưa nói xong đã bị Chu Cẩm mắng một trận: “Chu Tiễn Nam, lá gan của em lớn thật, cánh cứng rồi đúng không? Hử?”
“Chị, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị đang nói gì đó.”
Chu Tiễn Nam kéo Chu Cẩm đi đến ngồi xuống bên cạnh.
“Còn giả bộ hồ đồ với chị, trong lòng em có cái gì, chị em giống như gương sáng có thể nhign thấu, cũng chỉ có em mới có thể nghĩ ra cái ý tưởng quỷ quái này, lại dám lừa gạt mẹ, em còn có tiền đồ không?”
Lần này, Chu Cẩm xem như đã rõ ràng.
Chu Tiễn Nam ngược lại thản nhiên: “Chị, quả nhiên cái gì cũng không thoát khỏi đôi mắt chị.”
“Người khác thì thôi, em là chị nhìn từ nhỏ đến lớn, lúc em nắm tay Nam Khuê vừa vào, chị đã biết là giả, cũng chỉ có Kiều Kiều khá đơn thuần, cho nên sẽ tin ngay lặp tức, mẹ thì rất vui, hơn nữa quá tin tưởng em, không có bất kỳ nghi ngờ gì với em, cho nên cũng tin.”
“Chị ngươi tốt xấu gì cũng là người lăn lộn trong thương trường, gặp qua bao nhiêu chuyện lừa ta dối người, mánh khóe như vậy chị liếc mắt một cái đã nhìn thấu.”
Chu Cẩm nói xong, cũng tức giận.
“Nói cho chị biết em nghĩ thế nào?”
Chu Tiễn Nam cúi đầu, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, giọng nói trở nên nặng nề: “Chị, chị cũng không cần gạt em nữa, em biết tình hình lần này của mẹ không ổn lắm, hai người muốn mời giáo sư Phòng, nhưng luôn không mời được ông ấy, chỉ có một mình chị chống lại tất cả gánh nặng và áp lực.”
“Sở dĩ không nói cho em biết, chắc là chị và mẹ cùng nhau quyết định, chính là sợ em lo lắng, sợ em phân tâm.”
“Chọn con đường này, lúc theo nghề này, em đã có lỗi với mẹ rồi, bây giờ mẹ bị bệnh, em càng cảm thấy có lỗi với mẹ, nếu chuyện em có bạn gái là điều mẹ tha thiết mong ước, em cũng muốn cố gắng hết sức để mẹ vui vẻ.”
“Nếu như…” Đôi mắt Chu Tiễn Nam đỏ lên, giọng nói cũng khàn khàn trầm thấp: “Nếu có vạn nhất, ít nhất không để lại tiếc nuối gì.”
Chu Cẩm cũng xúc động.
Có thể là ở trên thương trường đã lâu, tính cách của cô ấy luôn rất mạnh mẽ.
Giống như lần này, thực tế, nhiều người đã nói với cô ấy rằng tình trạng của mẹ cô ấy là không được lý tưởng.
Nhưng cô ấy vẫn cố chấp,cảm thấy sẽ không có việc gì.
Đó là mẹ của cô ấy, nhà họ Chu có rất nhiều tiền, mời người đến, cũng có thể chi trả tất cả các loại chi phí đắt đỏ, nhưng cô ấy không bao giờ dám đối mặt với một điều là: nếu bệnh thực sự đến một giai đoạn nhất định, thì bất kể bạn là ai, bao nhiêu tiền cũng vô dụng.
Ngửa đầu, Chu Cẩm cố gắng chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ hoe.
Chợt, nước mắt chảy ra.
“Chị…” Chu Tiễn Nam bước lên ôm lấy cô ấy: “Chị không cần tự trách mình, nếu chị muốn khóc, thì cứ khóc đi.”