Anh thực sự đã đến!
Đến để cứu cô.
Nam Khuê nhìn anh, giống như ngay lập tức quên hết nỗi sợ hãi.
Quên phía sau mình là vực sâu, cũng quên mất mình đang bị bắt cóc.
Chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ đặc biệt yên tâm.
“Kiến Thành…” Lần thứ hai, giọng nói của cô đã run rẩy không còn rõ ràng.
“Khuê Khuê đừng sợ, anh sẽ ở bên cạnh em.” Lục Kiến Thành nhìn cô, dịu dàng an ủi, đôi mắt kia càng thêm dịu dàng.
Nam Khuê vừa rơi lệ, vừa gật đầu thật mạnh: “Được, không sợ, em không sợ.”
“Chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không sợ.”
Lúc này, rốt cuộc Vũ Bằng cũng nhìn không nổi nữa, trực tiếp quát: “Được rồi, đừng ở đó mà anh anh em em nữa, tiền đúng thời gian đã định, thì có rất nhiều cơ hội.”
“Nếu không, các người xuống gặp Diêm Vương cho tôi.”
Lục Kiến Thành tiến lên, trực tiếp ném cái túi trong tay cho Vũ Bằng.
“Chỗ này là một ngàn vạn, anh tìm người kiểm.”
Vũ Bằng vừa nghe, lập tức tức giận, trực tiếp từ bên hông lấy súng ra, dí vào đầu Lục Kiến Thành, hung tợn cười lạnh: “Tổng giám đốc Lục, anh chơi tôi sao? Hay là trí nhớ không tốt? Tôi muốn năm trăm vạn.”
“Kiến Thành…” Nam Khuê vừa nhìn, sợ tới mức tim sắp ngừng lại.
Với một khẩu súng thật đặt trên đầu của anh, cô không thể không lo lắng.
Nhưng Lục Kiến Thành lại không hề bối rối.
“Khuê Khuê đừng lo lắng, yên tâm đi, anh sẽ không sao đâu.”
Nghe thấy lời an ủi của anh, nhất là nhìn nụ cười tự nhiên trên khóe miệng anh, trái tim Nam Khuê có chút thả lỏng, nhưng vẫn rất lo lắng.
Đó là một khẩu súng nha, lỡ như Vũ Bằng kích động, lỡ như vô tình bóp cò, hậu quả không thể tính trước được.
Làm sao cô có thể không sợ nó!
Sống lưng Lục Kiến Thành thẳng tắp, trên mặt thần sắc tự nhiên, giống như cái súng kia không phải đặt lên đầu anh.
Vũ Bằng càng tức giận, cười lạnh: “Xem ra tổng giám đốc Lục không sợ chết nha!”
Lục Kiến Thành nở nụ cười liếc mắt nhìn Vũ Bằng: “Nếu tôi đoán không sai, chắc anh chưa từng thấy qua một khoản tiền mặt lớn như vậy.”
“Đúng thì sao?”
Khóe miệng Lục Kiến Thành tiếp tục nhếch lên ý cười: “Cho nên, anh căn bản không biết năm trăm vạn rốt cuộc nặng bao nhiêu, tôi có thể nói cho anh biết, một ngàn vạn khoảng 150 cân, cho nên trọng lượng năm ngàn vạn có hơn 700 cân, hơn 1000 cân.”
(1 cân = 0,5kg)
“Anh cảm thấy tôi có thể vác hơn một ngàn cân, leo lên ngọn núi này?”
Nói xong, tay Lục Kiến Thành để lên trên súng của Vũ Bằng, sau đó cầm súng của gã, cùng nhau để xuống.
Vũ Bằng cũng tương đối phối hợp, rất nhanh đã thu lại súng của mình.
Lúc này, người bên cạnh cầm túi đến báo: “Anh Vũ, là một ngàn vạn.”
“Đều là thật sao?”
“Là thật.”
Vũ Bằng lại nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Số tiền còn lại đâu?”
“Đều ở dưới chân núi, anh bây giờ có thể phái người đi kiểm.”
“Được, anh chờ đó cho tôi.”
Vũ Bằng lập tức phái một nhóm người đi xuống.
Ngay sau đó, khoảng 10 phút sau, Vũ Bằng nhận được câu trả lời: “Anh Vũ, có ba ngàn vạn.”
“Còn có hai ngàn vạn đâu?” Anh nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Lúc này, Lục Kiến Thành trực tiếp đi về phía Nam Khuê, đồng thời mở miệng: “Thả vợ tôi ra, đương nhiên tôi sẽ cho anh biết vị trí của số tiền còn lại.”
“Không có khả năng.”
Vũ Bằng một mực từ chối.
Lục Kiến Thành nảy giờ vẫn luôn nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt của anh lạnh lẽo nhìn về phía Vũ Bằng, nói ra miệng, từng câu từng chữ đều là lưỡi dao sắc bén.
“Vậy anh suy nghĩ rõ ràng đi, mạng của vợ tôi ở trong tay các người, tôi nhất định sẽ không lừa các người, lùi một vạn bước mà nói, cho dù tôi lừa các người, các người cũng lấy được ba trăm vạn rồi, vậy là đủ rồi.”
“Lỡ như phát hiện tôi lừa, các người lúc nào cũng có thể bắt chúng tôi lại, chúng tôi có hai người, sẽ không chạy xa được.”
“Nhưng mà…”
Giọng Lục Kiến Thành bỗng nhiên trở nên uy hiếp: “Nếu vợ tôi ở trong tay anh có một chút tổn thương nào, tiền trong tay tôi, anh cũng đừng hòng muốn một xu nào.”
Nghe những lời này, Vũ Bằng cũng bị chọc giận.
Cho tới nay gã luôn là người uy hiếp người khác, khi nào lại trở thành người khác uy hiếp gã?
Loại chênh lệch này làm cho gã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Lấy súng ra, Vũ Bằng đặt lên đầu Nam Khuê.
Phải nói rằng, lần này, gã học được cách thông minh.
Quả nhiên, Lục Kiến Thành vừa nhìn, lập tức hét lớn: “Vũ Bằng, bỏ súng xuống cho tôi, nếu không anh không lấy được một điểm nào. ”
Vũ Bằng cười lạnh: “Tổng giám đốc Lục, anh không cần mạng vợ anh sao?”
“Tôi nhắc lại lần nữa, nếu vợ tôi xảy ra chuyện, một người trong các người cũng không chạy thoát được. Lục Kiến Thành tôi nhất định sẽ để cho các người nợ máu phải trả bằng máu, có tiền cũng không có phúc hưởng.”
“Tổng giám đốc Lục, hù dọa ai vậy?”
Tuy rằng trên mặt Vũ Bằng cà lơ phất phơ, nhưng trong lòng thật ra đã sớm sợ rồi.
“Tôi không hù dọa các người, một là thả vợ tôi rồi lấy hết tiền, hay là các người ném mạng ở chỗ này, các người tự chọn đi?”
Lời Lục Kiến Thành nói, chắc chắn lọt vào tai mỗi người.
Ánh mắt ảm đảm lạnh như băng giống như một thanh kiếm sắc bén, xẹt qua mặt từng người.
Vũ Bằng còn chưa nói gì, đột nhiên, người phía trên nhao nhao mở miệng: “Anh Vũ, được rồi, các anh em cũng không muốn chết.”
“Đúng vậy, anh Vũ, bọn em còn muốn ung dung tự tại.”
Mím môi, Vũ Bằng chuyển súng từ trên đầu Nam Khuê chuyển về hướng đầu Lục Kiến Thành: “Số tiền còn lại, anh chuẩn bị đưa cho tôi như thế nào?”
“Tôi mang theo vợ tôi rời đi, mỗi một phút, các người sẽ nhận được một trăm vạn, sau hai mươi phút khi chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, các người tự nhiên sẽ nhận được tất cả tiền.”
“Được, ông đây cho các người một cơ hội.”
Dứt lời, Vũ Bằng bỏ súng xuống, đồng thời nhìn về phía người đang áp giải Nam Khuê: “Cởi trói, thả cho cô ta về.”
Khoảnh khắc được cởi trói ra, Nam Khuê ngay lập tức vội chạy về phía Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành cũng chạy về phía Nam Khuê.
Gió trên đỉnh núi, thổi vù vù, nhưng hai người dường như gặp nhau sau kiếp nạn, ôm chặt nhau.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành ôm chặt cô, ước gì có thể nhào cô vào trong người.
“Trên người có chỗ nào đau không? Họ có làm gì em không?”
Anh nỉ non bên tai cô, giọng nói run rẩy không rõ ràng.
Mãi cho đến lúc này, Nam Khuê mới cảm giác được sự run rẩy trên người anh, cảm giác được lồng ngực phập phồng anh và tiếng tim đập thình thịch.
Cô biết, thì ra anh không phải không sợ, anh cũng sợ.
Chỉ là buộc bản thân phải bình tĩnh, bởi vì chỉ có bình tĩnh mới có thể đàm phán.
Nam Khuê ôm chặt anh, hai tay ôm eo anh, nghẹn ngào nói không nên lời.
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất./
Cô sợ.
Rất sợ.
Sợ cứ như thế mà chết.
Càng sợ sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.
Mãi cho đến lúc này, ôm chặt lấy anh, ngửi được mùi hương của anh, nghe nhịp tim anh, cô mới có một chút cảm giác kiên định.
Gió trên đỉnh núi rất lớn.
Quần áo và tóc của Nam Khuê đều bị thổi bay tùm lum, phất phơ theo gió.
“Lạnh không?” Anh cúi đầu hỏi.
Nam Khuê gật đầu.
Lục Kiến Thành lập tức cởi áo khoác dài trên người ra, khoác lên người Nam Khuê.
Áo khoác của anh rất dày, cũng rất dài, Nam Khuê sau khi mặc vào dài đến mắt cá chân, bởi vì trên quần áo còn có nhiệt độ cơ thể của anh, cô mặc vào đặc biệt ấm áp.
“Có khá hơn chút nào không?”
“Ừm”
“Ôm anh, chúng ta về nhà.”