Nụ cười kia dưới ánh trăng nhìn đặc biệt dịu dàng, vô cùng động lòng người: “Đêm nay thật sự cảm ơn anh, tôi cảm thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi trước.”
“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu.
Sau khi nói gặp lại với anh ấy, cô một mình đi vào cửa lớn.
Trong bóng đêm, bóng dáng yêu kiều của cô được ánh trăng dịu dàng bao phủ càng duyên dáng xinh đẹp hơn.
Chu Tiễn Nam không động đậy, anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào xe như ban nãy.
Dáng người anh ấy dưới trăng ngọc thụ lâm phong (1), khí chất công tử nho nhã của anh ấy càng nổi bật hơn, nhìn vô cùng dịu dàng.
(1) ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách
Ngoài người cha đã qua đời của mình, đời này của anh ấy chưa từng nuối tiếc gì.
Nhưng lúc này anh ấy cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Tiếc nuối vì không gặp cô sớm hơn.
Cũng tiếc nuối vì không gặp cô ở thời gian phù hợp.
Khoảng mười giờ tối, tiệc sinh nhật của Phương Thanh Liên kết thúc.
Hoàn toàn đúng như những gì cô ta ước mong, tiệc sinh nhật được tổ chức vô cùng long trọng, vô cùng xa hoa.
Dù là trang trí hội trường hay quy cách ăn uống và các chi tiết khác, tất cả đều không có gì để bắt bẻ.
Nhưng đây không phải là tiệc sinh nhật mà cô ta mong muốn.
Tiệc sinh nhật mà cô ta muốn là cô ta và Lục Kiến Thành nắm tay nhau từ từ đi vào trong đám người, nhìn đối phương một cách thâm tình.
Điều cô ta muốn là mối tình sâu đậm này của cô ta và Lục Kiến Thành được công khai.
Nhưng giờ phút này, tất cả đều biến thành bọt nước.
Bụp một tiếng, tất cả đều bị phá hỏng.
Anh đúng là đã tổ chức cho cô ta một bữa tiệc sinh nhật, nhưng cũng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà thôi.
Một bữa tiệc không có tình cảm, không có linh hồn, chỉ có hình thức mà thôi.
Tiệc sinh nhật kết thúc, sau khi Phương Thanh Liên đi vào phòng thì lập tức đưa tay hất hết đồ trên bàn trang điểm xuống.
“Vì sao? Vì sao lại như vậy?”
“Nam Khuê, dựa vào cái gì, người gặp Kiến Thành trước là tôi, người anh ấy yêu nhất cũng là tôi, dựa vào cái gì mà cô lại được ngồi mát ăn bát vàng, dựa vào cái gì mà tôi trở thành người thứ ba?”
Phương Thanh Liên vô cùng tức giận, nhưng sâu trong đó là sự ghen ghét.
Lục Nhu đỡ cô ta, không chỉ không an ủi mà ngược lại còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
“Chị Thanh Liên, chị nói đúng, chúng ta bị như ngày hôm nay đều do Nam Khuê mà ra.”
“Thù này nhất định chúng ta phải báo.”
Phương Thanh Liên nghe xong lập tức ngồi dậy túm lấy tay Lục Nhu: “Chúng ta nhất định phải hợp tác với nhau, chỉ cần một ngày cô ta không đi thì chúng ta sẽ không có ngày nào tốt lành.”
“Chị Thanh Liên, chị yên tâm đi, em chắc chắn ở bên phía chị, về sau chỉ cần có chuyện chị cần em làm, chị cứ nói là được.”
“Được.”
Giờ phút này, trong lòng hai người đều có sự tính toán của riêng mình.
Đột nhiên ầm một tiếng, cửa bị người nào đó đẩy ra.
Phương Thanh Liên tức giận nói to: “Làm cái gì vậy? Không biết gõ cửa sao?”
Cô ta vừa dứt lời, lúc thấy người đi vào thì lập tức sửng sốt, sau đó vô cùng bối rối.
“Cô Phương cũng thật phô trương!” Vân Thư đi từ cửa vào.
Bà đi đôi giày cao gót cao mười mấy cm, mặc bộ vest màu tím, kết hợp với một đôi hoa tai lớn, toàn thân toát lên khí thế không giận cũng tự uy.
Mỗi lần thấy bà, Phương Thanh Liên đều sẽ tự động giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Vì khí thế của Vân Thư quá mạnh mẽ, ngay cả bộ vest màu tím này cũng có rất ít phụ nữ mặc lên người thể hiện được khí chất.
Nhưng bà không những thể hiện được khí chất mà lại còn mặc vô cùng đẹp, vừa khí phách vừa thời thượng.
Cho nên Phương Thanh Liên lập tức trở nên yếu đuối như con gà con, yếu ớt đáng yêu nói: “Dì, thật xin lỗi, con không biết dì đến đây.”
“Đương nhiên cô không biết rồi, cô vẫn chưa có tư cách để tôi phải thông báo trước cho đâu.”
Vân Thư đi đôi giày cao gót mười mấy cm, cộp cộp đi về phía Phương Thanh Liên.
Tiếng giày cao gót dẫm xuống đất vừa to vừa vang.
Nhất là tiếng cộp cộp… kia, mỗi một tiếng như giẫm lên tim Phương Thanh Liên một cái.
Mỗi một bước Vân Thư đến gần là nhịp tim cô ta lại nhanh hơn một chút.
Đột nhiên Vân Thư đưa tay nâng cằm Phương Thanh Liên lên, nụ cười khinh miệt nhìn cô ta: “Phương Thanh Liên, có phải tôi đã cảnh cáo cô để cô không gây sóng gió và cũng nói cô đừng có phá hoại tình cảm của Nam Khuê và Kiến Thành rồi không?”
“Lời của tôi thành gió thoảng bên tai cô rồi sao?”
Phương Thanh Liên đáng thương lắc đầu: “Dì, con không có.”
“Không có?” Vân Thư cười lạnh: “Vậy cô nói cho tôi biết đi, tiệc sinh nhật này không phải Kiến Thành làm sao? Hay cô muốn nói cô vẫn luôn ngoan ngoãn, là con trai tôi không biết phép tắc mà đi quyến rũ cô?”
“Dì…” Phương Thanh Liên vừa khóc vừa không ngừng lắc đầu.
Nước mắt chảy xuống như vòi nước vậy.
Chỉ tiếc Vân Thư không chút thương tiếc gì với dáng vẻ bạch liên hoa này của cô ta.
“Không cần phải nói mấy cái câu không có này với tôi, Phương Thanh Liên, tôi hiểu rõ bộ mặt thật của cô, tôi nói một câu thôi, tránh xa con trai tôi ra, nếu không tôi không chắc bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Ngữ khí của Vân Thư vô cùng cứng rắn, sau đó một tiếng phịch đột nhiên vang lên.
“Dì…” Phương Thanh Liên khóc to, trực tiếp quỳ xuống trước mặt bà.
“Dì, trước mặt ngài con không dám nói dối, con thật sự yêu Kiến Thành, con muốn ở bên anh ấy, chúng con thật lòng yêu nhau, con van xin dì thành toàn cho chúng con!”
“Dù dì có yêu cầu gì con cũng đều sẽ đáp ứng!”
Phương Thanh Liên khóc đến kinh thiên động địa, người khác không biết còn nghĩ rằng cô ta bị Vân Thư đánh nữa.
Vân Thư hít một hơi lạnh, da mặt con bé này dày vượt qua cả tưởng tượng của bà.
“Yêu cầu của tôi chỉ có một, cách xa con trai của tôi ra.”
Nói xong Vân Thư nhìn vệ sĩ bên ngoài: “Lập tức làm đi.”
Vệ sĩ nhanh chóng kéo cánh tay Phương Thanh Liên, một người khác đẩy xe lăn của cô ta đến, đem cô ta đẩy ra ngoài.
Phương Thanh Liên tất nhiên không đồng ý, điên cuồng giãy dụa: “Buông ra, mấy người muốn đưa tôi đi đâu?”
“Để cô rời khỏi đây một thời gian, để cô tỉnh táo lại.”
“Không, con không muốn, Kiến Thành ở đây, con phải bên cạnh anh ấy, con không muốn đi đâu cả.”
Lúc này Lục Nhu cũng chạy lên, đáng thương cầu xin Vân Thư: “Bác gái, sức khỏe của chị Thanh Liên rất yếu, không chịu được giày vò, xin bác thả chị ấy đi.”
Vân Thư trực tiếp lạnh lùng nhìn qua cô ta: “Nếu không nỡ thì cô có thể đi cùng.”
Lục Nhu lập tức bị dọa cho ngậm miệng.
Cuối cùng Phương Thanh Liên bị cưỡng ép lôi đi.
Trước khi đi Vân Thư nhìn về phía Lục Nhu: “Đừng có nghĩ đến chuyện ở cùng một chỗ với cô ta để gây sóng gió, Lục Nhu, nể tình cô là người nhà họ Lục, từ trước đến giờ tôi vẫn còn đang đối xử nhân từ với cô đấy.”
“Nhưng nếu như cô làm ra bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến nhà họ Lục, làm chuyện gì tổn thương Nam Khuê, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Nói xong bà đi xuống phòng khách ở dưới tầng.
Trong phòng, Lục Kiến Thành và Lục Minh Bác đang giương cung bạt kiếm lên với nhau.
Khí thế của hai người đều vô cùng mạnh mẽ, ai cũng không chịu nhượng bộ nửa bước.
Lúc Vân Thư đi vào, đột nhiên bà nghe thấy một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.
Lúc ngẩng đầu thì tay Lục Minh Bác đã rơi xuống mặt Lục Kiến Thành, khóe miệng anh nhanh chóng chảy máu.