Nhưng rõ ràng đã quá muộn.
Nam Khuê đi qua, liếc mắt nhìn những người trong biệt thự, lạnh lùng dặn dò: “Ngoại trừ Hạ Nhu, những người khác đều ra ngoài hết đi.”
Hạ Nhu không thể tin nhìn về phía Nam Khuê: “Cô dựa vào cái gì? Nam Khuê, đây là nhà tôi, ai cho cô cái quyền giở thói ngang ngược ở đây? Đừng trách tôi không nói cho cô biết, cút khỏi nhà tôi ngay lập tức.”
Nam Khuê không để ý tới bà ta, chỉ nhìn Trần Tranh.
“Vâng, Thiếu phu nhân.”
Dứt lời, Trần Tranh vẫy tay.
Rất nhanh, một đám người đồ đen xông vào, mỗi người đều có dáng người cao lớn, khí thế mạnh mẽ, hơn nữa trên còn mặt đeo kính râm, vừa mới tới gần đã làm cho người khác có cảm giác làm người không dễ chọc.
Trong lòng Hạ Nhu có chút sợ khó chịu, nhưng nghĩ đến người đối mặt với bà ta chỉ là Nam Khuê, cũng không phải Vân Thư, cho nên ngay lập tức lấy lại tinh thần..
Hơn nữa, Vân Thư đã vào bệnh viện, đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi, ngay cả cánh tay và chân cũng không thể cử động.
Bà ta sợ cái gì chứ?
Nam Khuê mà thôi, bà ta bóp chết cô cũng giống như bóp chết một con kiến.
“Nam Khuê, tôi khuyên cô nên dọn dẹp vị trí của mình, cho cô năm phút, lập tức rời khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ làm cho cô gánh vác không nổi.”
Trần Tranh thấy thế, không nói lời vô nghĩa, trực tiếp nói: “Ra tay.”
Dứt lời, mấy chục người nối đuôi nhau tràn vào, dường như chỉ trong vài phút, mọi người trong biệt thự của Hạ Nhu đều bị lôi đi mà không tốn nhiều công sức.
Những người thừa thãi đã rời đi, biệt thự lớn như vậy bỗng nhiên trông vẻ có chút trống trãi.
Lúc này, Nam Khuê mở miệng: “Dẫn người vào đi.”
“Vâng, Thiếu phu nhân.”
Rất nhanh, Triệu Minh Chí bị người áp giải vào.
Nhìn thấy ông ta, vẻ mặt Hạ Nhu bỗng kinh hãi, nhưng bởi vì có miếng mặt nạ che dấu, bà ta nhanh chóng đè nén xuống.
“Làm gì vậy? Dẫn một người đàn ông lạ mặt đến nhà tôi là có ý gì? Nam Khuê, đừng tưởng rằng cô nhiều người, thì tôi sẽ sợ cô.”
“Tôi cảnh cáo cô, hành vi của cô hiện tại là tự ý xông vào nhà dân, xâm phạm quyền riêng tư cá nhân của tôi, tôi có thể kiện cô bất cứ lúc nào.”
Nam Khuê không tức giận ngược lại còn bật cười.
Cô đưa tay ra, vừa vỗ tay, vừa nói: “Được nha, vậy làm phiền bà rồi, chờ cảnh sát đến, vừa hay tôi có thể kiện bà với tội danh thuê người giết người.”
“Bà ta” nghe thấy lời này, Hạ Nhu nhất thời sợ tới mức sắc mặt thất bại thảm hại chỉ vào cô: “Cô đang nói cái gì vậy? Càng nói càng quá đáng, đúng là ngậm máu phun người mà.”
Nam Khuê cười lạnh: “Ngậm máu phun người?”
Rõ ràng cô đang cười, chỉ là nụ cười kia lạnh như băng làm cho người khác nhìn vào có cảm giác sợ hãi.
Trong lòng Hạ Nhu run rẩy, rõ ràng chỉ là một con nhóc miệng còn hôi sữa, trước kia đều tùy ý bà ta nắm bắt, bây giờ lại dám cưỡi lên đầu lên cổ bà ta chứ?
Đúng là coi trời bằng vung.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Nam Khuê trực tiếp làm cho Hạ Nhu sợ hãi vỡ mật.
“Có phải mua thuê người giết người hay không, không phải do tôi nói, cũng không phải do bà nói là được, như vậy đi, bà mau báo cảnh sát, chờ tôi giao tất cả chứng cớ cho cảnh sát, để cho bọn họ phán.”
Sao có thể?
Sao trong tay cô có bằng chứng chứ?
Để tránh bị tra ra, bà ta đã dặn dò, nhất định không được thanh toán bằng chuyển khoản, mà đổi thành giao dịch ngang hàng có giá trị tương đương.
Nếu không có giao dịch chuyển khoản, Nam Khuê dựa vào cái gì mà buộc tội bà ta.
Tuy rằng trong lòng đang thấp thỏm không chịu nổi, nhưng Hạ Nhu vẫn cố gắng kìm nén.
Nhếch môi, bà ta cười khẩy: “Nam Khuê, cô cũng đừng hòng hù tôi, tôi lớn như vậy rồi cũng đã trai qua bao nhiêu sương gió, cô cho rằng cô nói hai ba câu thì lừa được tôi sao?”
Nam Khuê cũng cười, chỉ là nụ cười của cô bình tĩnh hơn, cũng mạnh mẽ hơn.
“Vậy sao?” Cô lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nhưng tôi không bao giờ hù người khác.”
“Từ trước đến nay nếu không có chứng cứ xác thực thì tôi sẽ không làm, nếu tôi đã tới đây thì chính là đã chuẩn bị kỹ lưỡng.”
Khuôn mặt Hạ Nhu đã trắng bệch từng mảng từng mảng.
Mà lời nói tiếp theo của Nam Khuê càng từng bước từng bước đánh tan tất cả phòng tuyến trong lòng bà ta.
“Hạ Nhu, bà rất thông minh, từ khi bà định xuống tay với mẹ chồng tôi, bà đã tự dọn sạch sẽ rồi, bà tìm anh họ Từ Vĩ của bà, để ông ta làm người trung gian thuê người.”
“Bà đã sớm nghĩ tới, nếu như kế hoạch bại lộ, hay là bị phát hiện, thì sẽ đổ tất cả mọi thứ lên người Từ Vĩ, tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến bà.”
“Đúng là tiền cho con gái Triệu Minh Chí Huy đi du học, còn có tiền cho mẹ ông ta nằm viện đều không có liên quan gì với bà, tất cả đều là tiền Từ Vĩ đưa.”
“Nhưng Hạ Nhu, bà đừng quên, Từ Vĩ có động cơ gây án gì chứ? Ông ta không thù không oán gì với mẹ chồng tôi, ông ta căn bản không có khả năng một mình bày mưu tính kế gây ra tai nạn xe này, khả năng duy nhất chính là bị người khác sai khiến.”
Hạ Nhu xé mặt nạ màu đen trên mặt ra.
Giờ phút này, bà ta lại không bối rối nữa.
Bà ta mỉm cười bình tĩnh trả lời: “Vậy sao? Nam Khuê, có lẽ cô nói rất đúng, nhưng đây đều là suy đoán của cô, chỉ cần Từ Vĩ không chỉ ra tôi, chỉ cần tôi không chính miệng thừa nhận, thì cô có thể làm gì tôi chứ?”
“Bà không sợ ta ghi âm lại hết tất cả những lời vừa rồi sao?” Nam Khuê hỏi.
Hạ Nhu đi tới sofa ngồi xuống, cực kỳ bình tĩnh mở miệng: “Cô đừng xem thường tôi không hiểu pháp luật, đúng rồi, quên nói cho cô biết, trước kia tôi học luật.”
“Trách không được lách luật giỏi như vậy, Hạ Nhu, những lời bà nói đều đúng, chỉ cần bà không chính miệng thừa nhận, tôi quả thật không thể làm gì bà, nhưng bà trăm tính vạn tính lại bỏ sót một chuyện.”
“Chuyện gì?” Giọng nói của Hạ Nhu có chút bối rối.
Nhìn đồng hồ, Nam Khuê gọi điện thoại: “Đã đến chưa?”
“Thiếu phu nhân, đã ở cửa rồi.”
“Được.”
Một phút sau, khi Lâm Tiêu cầm theo tư liệu vững vàng bước vào đại sảnh, Nam Khuê đi về phía Hạ Nhu.
Giờ phút này, cô đứng ở trên cao nhìn xuống Hạ Nhu.
“Lúc trước, vì sao Quý Dạ Bạch can tâm tình nguyện buông tha tất cả rời khỏi hội đồng quản trị? Sao nửa đêm anh ta lại đội mưa cũng phải cầu xin bố mẹ chồng tôi? Bà không quên những chuyện này, phải không?”
“Bà cho rằng Kiến Thành xảy ra chuyện, chứng cớ sẽ bị huỷ sao?”
“Không, Hạ Nhu.” Nam Khuê cầm lấy tài liệu trong tay: “Tất cả chứng cứ về tội ác của Quý Dạ Bạch đều ở đây, tất cả chứng cứ phạm tội, tất cả đều được xác thực không thể nghi ngờ, đừng nói tập đoàn Lục thị có đội ngũ pháp lý hàng đầu, cho dù không có, với những chứng cứ này cũng đủ để tống anh ta vào tù rồi.”
“Con bà thân bại danh liệt, bà thật sự sẽ hoàn toàn thờ ơ sao?”
“Bây giờ, tôi cho bà cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất, nếu bà đồng ý chủ động tự thú, thừa nhận chuyện thuê người hại mẹ chồng tôi, thì tôi có thể mở một mắt với con trai bà nếu không đừng trách tôi làm việc không nể tình.”
“Bây giờ bắt đầu, mười phút sau, bà tự đến đồn cảnh sát, hay là cảnh sát đi bắt Quý Dạ Bạch, bà tự quyết định đi.”
Nói xong tất cả, Nam Khuê hoàn toàn giữ im lặng, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong nháy mắt khi kim giây lướt qua, cô không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, xoay người rời đi.