Mãi cho đến khi Nam Khuê khóc xong, phát tiết xong anh mới nói: “Bà xã, nếu như em nói xong rồi thì có thể nghe anh nói không?”
“Được, anh nói đi!”
Trên mặt Nam Khuê vẫn còn nước mắt, trong lòng cũng vẫn khó chịu như cũ.
“Bà xã, em còn nhớ rõ kết quả siêu âm là nhau bong non (1) không?”
(1) Nhau bong non xảy ra khi nhau thai tách một phần hoặc hoàn toàn khỏi thành trong của tử cung trước khi sinh. Điều này có thể làm giảm hoặc chặn nguồn cung cấp oxy và chất dinh dưỡng cho thai nhi và gây chảy máu nhiều ở thai phụ.
Nghe đến đó, Nam Khuê bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh nói là… Cái thai này của em là nhau bong non?”
Lục Kiến Thành lo lắng gật đầu: “Ừm.”
“Em là bác sĩ, mặc dù không phải là bác sĩ khoa sản nhưng chắc cũng biết nhau bong non nguy hiểm đến mức nào, anh đã tìm hiểu, cũng đã hỏi qua mấy chuyên gia, em sinh mổ, đến thời kì mang thai cuối sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa em đã từng xuất huyết, cơ thể yếu hơn người bình thường rất nhiều.”
“Thật xin lỗi, bà xã, anh biết em muốn giữ lại đứa bé này, nhưng xin em tha thứ cho anh, nếu như em gặp nguy hiểm, nếu như chỉ có thể chọn giữa em và đứa nhỏ, anh nhất định phải chọn em.”
“Anh biết em không nỡ, nhưng anh càng không nỡ mất em hơn, nếu như em thật sự muốn có con thì sau này chúng ta tính sau được không?”
Ý của Lục Kiến Thành rất rõ ràng, đó chính là vẫn phải bỏ đứa bé này.
Nhưng sao cô có thể bỏ được chứ?
Nam Khuê lắc đầu, khuôn mặt thanh tú vô cùng quyết tâm: “Không, em muốn sinh, đây là đứa nhỏ của chúng ta, con bé đã ở trong bụng em lâu như vậy, em không nỡ để bé đang yên ổn lại phải rời đi.”
“Kiến Thành, coi như em xin anh, em nhất định sẽ rất cẩn thận, em sẽ tuân theo tất cả những lời dặn của bác sĩ, chúng ta đừng bỏ bé, được không?”
Nam Khuê khóc rất thương tâm.
Nhưng lần này, trước sự an nguy của cô, cho dù cô có yêu cầu như thế nào thì Lục Kiến Thành cũng không dao động.
“Thật xin lỗi Khuê Khuê, anh nhất định phải chọn em.”
“Chỉ có thể là em, em hiểu không?”
Hai người không thống nhất được với nhau, ai cũng không muốn thỏa hiệp.
Nam Khuê biết anh nghĩ cho mình, nhưng cô thật sự khôn thể đánh mất đứa nhỏ này được.
Vì việc này mà hai người xảy ra cuộc cãi lộn lần đầu tiên sau năm năm gặp nhau.
Không chỉ họ mà gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được.
Vài ngày sau Vân Thư cũng biết chuyện này.
Lúc này bà đi tìm Nam Khuê.
“Khuê Khuê, mẹ biết tâm trạng của con, cũng biết ý kiến của con và Kiến Thành đối ngược nhau, có thể nghe mẹ nói vài lời không?” Vân Thư nói.
“Mẹ, mẹ khách sáo rồi, mẹ có việc gì cứ nói đi ạ.”
“Là một bà mẹ chồng, mẹ biết rất rõ định vị của mình, nói thật thì mẹ vẫn luôn thích con gái, cho nên cũng rất muốn con sinh cho mẹ một bé gái. Mẹ biết con đang mang thai, mẹ cũng rất vui, về phần đứa nhỏ ở hay đi, mẹ không có quyền can thiệp, quyết định cuối cùng vẫn là của con và Kiến Thành.”
“Là một người mẹ, mẹ vô cùng hiểu con, tình thương của người mẹ rất vĩ đại, có thể không để ý đến an nguy của bản thân, tính mạng của mình, chỉ cần có thể bảo vệ được con của mình thì tất cả đều có thể vui vẻ chịu đựng.”
“Mẹ tin con và Kiến Thành giống nhau ở điểm này, con yêu đứa nhỏ, thằng bé cũng yêu đứa nhỏ, nhưng nó yêu con hơn.”
Vân Thư đưa ảnh trong tay cho Nam Khuê, tiếp tục nói: “Đây là cuộc sống của nó trong năm năm khi con rời đi. Có thể nói là tan nát đến mức không chịu nổi. Nó như một cái xác không hồn, không có chút hi vọng nào với tương lai.”
“Con rời khỏi nó bằng cái chết, cho nên nó càng hiểu được loại thống khổ và đau đớn kia, nó sợ việc sẽ mất đi con. Cho nên thằng bé mới run sợ, sợ con gặp nguy hiểm.”
Vân Thư và Nam Khuê suy nghĩ thật lâu.
Biết bọn họ có ý kiến trái chiều về chuyện sinh đứa bé, nên Vân Thư chủ động nhận việc chăm sóc Niệm Khanh và Tư Mặc.
Buổi tối Nam Khuê tắm rửa xong đi ra.
Lúc ra khỏi phòng tắm, tóc cô vẫn còn đang ướt.
Lục Kiến Thành đã nằm trên giường, hơn nữa còn đang xoay lưng về phía cô.
Giây phút này trái tim Nam Khuê như trùng xuống, cô cũng buồn phiền không kém.
Nếu như là lúc trước, khi thấy tóc cô ướt, anh đã cầm máy sấy đi đến cạnh cô.
Nhưng hôm nay anh vẫn nằm trên giường như cũ, không có chút phản ứng nào.
Thật ra hành động của cô rất lớn, anh nhất định có thể nghe thấy.
Nhưng anh lại làm như không nghe thấy.
Nam Khuê biết anh đang tức giận.
Ngay cả tâm trạng sấy tóc cũng không còn, Nam Khuê lau tóc qua loa rồi lên giường nằm.
Đối mặt với cô cũng chỉ có bóng lưng lạnh lùng của anh.
Trước kia anh luôn ấm áp ôm cô vào lồng ngực mình.
Nhưng hôm nay bóng lưng anh lại như một bức tường cao to, vừa cao vừa lạnh, tách rời hai người.
Nhìn vậy, trái tim Nam Khuê càng chua xót hơn.
Sau khi nằm xuống, cô vẫn luôn nhìn lưng anh.
Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không xoay người, cứ như vậy quay lưng về phía cô.
Mấy phút sau, cuối cùng Nam Khuê cũng không nhịn được nữa.
Cô đưa tay, trực tiếp ôm lấy Lục Kiến Thành, giọng nói mềm mại đáng yêu: “Ông xã, có phải anh vẫn còn tức giận không? Anh đừng giận nữa có được không?”
“…”
Lục Kiến Thành không trả lời cô, xem ra vẫn còn tức giận.
“Thật xin lỗi, em biết sai rồi, em cũng biết anh lo lắng cho em, anh sợ mất em. Anh sợ lỡ như em nằm trên bàn phẫu thuật bị…”
Nam Khuê còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã đột nhiên xoay người, bàn tay to lớn che miệng cô lại: “Đừng có nói linh tinh.”
“Có anh ở đây em sẽ không gặp chuyện gì cả.”
“Nam Khuê, em nghe kĩ cho anh, nếu như em dám xảy ra chuyện gì thì anh sẽ không tha thứ cho em.”
Thấy anh xoay người, dáng vẻ lo lắng cho mình, Nam Khuê lập tức nín khóc mỉm cười.
Cô đưa tay nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Cho nên anh không giận em đúng không?”
“Em đừng có vui mừng quá sớm, quyết định của anh vẫn giống như trước, anh sẽ không vì ai mà từ bỏ em, nếu như sự tồn tại của đứa bé uy hiếp đến tính mạng của em thì anh chỉ có thể từ bỏ nó.”
“Nam Khuê, em đã bỏ anh mà đi một lần, anh sẽ không cho em cơ hội nào để rời đi, em hiểu không?”
Nói đến đây, mắt Lục Kiến Thành đột nhiên đỏ lên.
Trái tim Nam Khuê đột nhiên chua xót.
Rốt cuộc Kiến Thành của cô sợ hãi cô rời đi đến mức nào nên mới lo lắng cẩn thận như vậy chứ?
Rõ ràng anh không nỡ tức giận với cô, nhưng vì sự an toàn của cô, anh vẫn quyết định kiên trì đến cùng.
“Thật xin lỗi ông xã…” Nam Khuê khóc ôm chặt lấy anh.
Tay cô đặt lên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng lau đi chất lỏng nóng hổi mới chảy xuống.
Những giọt nước mắt kia nóng như lửa, không chỉ làm tay cô nóng rực mà ngay cả trái tim cũng nóng lên.
Vì cô, vì sự an toàn của cô.
Anh khóc.
Nam Khuê cực kì đau lòng, cô vùi đầu vào lòng anh, cô cũng không nhịn được mà òa khóc.
“Ông xã, chúng ta thử một chút, cho dù là cố gắng một chút cũng được, được không?”
“Em không muốn chưa thử qua đã bỏ đứa bé, mặc dù nhau thai bong non đối với em mà nói rất nguy hiểm, nhưng sau đó vẫn có cơ hội phát triển, nếu như có thể kiên trì bảy tám tháng thì đứa bé sinh ra vẫn có thể sống được.”
“Em đồng ý với anh, nếu như trong quá trình phát triển bác sĩ nói có nguy hiểm thì em sẽ nghe theo lời dặn của bác sĩ, được không?”