Lúc lên máy bay, vết thương của anh đã nứt ra.
Nhưng anh lại không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn, cũng vô cùng kích động.
Ở bên kia, Chu Tiễn Nam vừa đưa Nam Khuê và Niệm Khanh cùng Tư Mặc ra ngoài ăn cơm.
Vì đã lâu rồi không gặp mẹ nên hai đứa nhỏ vô cùng hưng phấn.
Cho nên Nam Khuê dẫn theo hai đứa nhỏ đến nhà hàng hai bé thích nhất.
Chu Tiễn Nam lo Nam Khuê mang theo bụng lớn ra ngoài không an toàn nên chủ động đưa họ đi.
Trong bữa cơm, Niệm Khanh và Tư Mặc cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nam Khuê nhìn hai đứa, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Nhưng cô luôn cảm thấy trong lòng như thiếu vắng gì đó, vô cùng trống vắng.
Chỉ cần một cơn gió thôi qua cũng đủ để khiến trái tim cảm thấy đau đớn.
Sao Chu Tiễn Nam lại không biết cơ chứ?
Anh ấy hơi hé miệng, định nói tin Lục Kiến Thành đang trở về cho cô biết.
Nhưng anh lập tức dừng lại.
Niềm vui này để Lục Kiến Thành tự mình mang đến cho cô đi.
Sau khi mang hai đứa nhỏ về, Nam Khuê cảm thấy hơi buồn ngủ nên lên tầng ngủ trưa.
Trước khi Chu Tiễn Nam rời đi đã chủ động ôm Niệm Khanh và Tư Mặc: ”Chú Chu muốn hỏi hai cháu một chuyện, có thể nói thật cho chú biết được không?”
”Được ạ.” Hai người bạn nhỏ đồng thanh nói.
”Đã lâu không gặp cha, Niệm Khanh và Tư Mặc có nhớ cha không?”
Ngoài ý muốn, hai người bạn nhỏ đều không lập tức nói ”nhớ” hay ”không nhớ”.
Mà là em nhìn anh, anh nhìn em.
Cuối cùng Tiểu Tư Mặc nói trước: ”Chú Chu, nói nhỏ cho chú biết, cháu và em trai đều rất nhớ cha, mỗi ngày chúng cháu đều ngóng trông cha về với chúng cháu, ngay cả nằm mơ cũng rất nhớ cha.”
”Nhưng mà chú Chu, chú nhất định phải giữ bí mật cho chúng cháu, không được nói cho mẹ nha!”
Lúc này Chu Tiễn Nam hiểu rõ, anh ấy đau lòng nhìn hai đứa nhỏ: ”Tư Mặc và Niệm Khanh sợ mẹ biết thì sẽ không vui nên mới nói chú Chu giữ bí mật đúng không?”
“Chú Chu thật thông minh, mẹ nhớ cha hơn chúng cháu nhiều, chúng cháu không muốn để mẹ đau lòng.”
”Được, vậy chú Chu nói nhỏ cho hai đứa biết một bí mật, hôm nay cha cháu sẽ quay về.”
Hai người bạn nhỏ đột nhiên ngẩn người.
Một lúc lâu sau, Tiểu Niệm Khanh mở to mắt, không tin mà nói: ”Chú Chu, chú nói thật sao? Cha thật sự về sao?”
”Đương nhiên, chú Chu lừa cháu bao giờ chưa?”
”Nhưng mà đã lâu như vậy rồi, cha thật sự trở về sao?” Tiểu Niệm Khanh vẫn có chút không tin.
Tiểu Tư Mặc cũng không quá tin tưởng.
Mặc dù hai người bạn nhỏ đều vô cùng mong chờ nhưng đều không thể tin được.
Hai đứa nhỏ sợ hi vọng quá nhiều rồi sẽ thất vọng.
”Chú Chu biết hai đứa không tin, nhưng chú Chu cam kết, hôm nay cha nhất định sẽ trở về.”
”Cùng cược với chú Chu không?”
Tiểu Tư Mặc hỏi: ”Cược cái gì ạ?”
“Nếu như chú Chu thắng, hai nhóc mời chú Chu ăn một bữa, được không?”
”Được ạ.”
Sau khi Chu Tiễn Nam về, Niệm Khanh và Tư Mặc ngồi chơi trong phòng khách.
Một lát sau Nam Khuê gọi điện thoại xuống nói hai bé lên đi ngủ.
Hai bạn nhỏ đồng thanh nói không mệt, muốn ở dưới chơi.
Thật ra hai đứa bé đều có suy nghĩ riêng của mình.
Chú Chu nói hôm nay cha sẽ trở về, mặc dù hai đứa nhỏ không quá tin nhưng cuối cùng trong lòng vẫn có chút mong chờ.
Cho nên hai bé quyết định chờ ở dưới này.
Cho đến hôm nay hai bé vẫn luôn chờ cha.
Lỡ như cha về thật thì sao?
Đến sân bay, Lục Kiến Thành bắt xe đi thẳng về nhà.
Khi vừa đến cổng, người hầu trong nhà thấy anh thì sợ đến ngây người.
Nhưng họ nhanh chóng nở nụ cười, vui vẻ nói to: ”Thiếu gia, ngài không sao? Ngài thật sự trở về rồi, quá tốt rồi.”
Nghe thấy tiếng động, Tư Mặc và Niệm Khanh lập tức bỏ đồ chơi trong tay ra, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa.
Khi thấy khuôn mặt quen thuộc của Lục Kiến Thành, hai đứa nhỏ đột nhiên dừng động tác đang làm lại.
“Anh, em thấy cha thì phải?” Tiểu Niệm Khanh nhìn Lục Kiến Thành không chớp mắt, cậu bé ngơ ngác hỏi Tiểu Tư Mặc.
“Em trai, anh cũng thấy cha.” Tiểu Tư Mặc cũng ngẩn người.
“Anh, là em nhìn nhầm sao, hay em xuất hiện ảo giác rồi?”
Tiểu Tư Mặc trả lời: ”Em không nhầm đâu, chú Chu nói đúng, cha thật sự trở về rồi.”
Lúc này Lục Kiến Thành giang hai tay ra với hai đứa nhỏ, giọng nói quen thuộc kích động vang lên: “Niệm Khanh, Tư Mặc!”
Giọng nói vô cùng, vô cùng quen thuộc.
Nhất định là cha rồi.
Không sai.
Tiếp đó hai đứa bé nhanh chóng chạy đến.
Lục Kiến Thành lập tức giang tay ôm chặt hai bé vào trong lòng.
Sau đó anh cúi đầu, hôn mạnh lên mặt mỗi đứa nhỏ một cái.
”Tư Mặc, Niệm Khanh, cha về rồi, thật xin lỗi, là cha thất hứa, cha về muộn rồi.”
Hai đứa bé cảm thấy có chút không chân thực.
Hai đứa nhỏ đưa tay, mỗi bé giơ bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của mình lên xoa mặt Lục Kiến Thành, cố gắng xác nhận tính chân thực của anh.
Xoa nắn một lúc lâu, Tiểu Niệm Khanh mới nghiêm túc tuyên bố: “Anh, là thật, cha không có chết, cha về với chúng ta rồi.”
“Cha…”
Hai bạn nhỏ lập tức ôm thật chặt lấy Lục Kiến Thành.
Sau đó hai bé khóc như mưa, nước mắt ấm áp chảy vào trong cổ Lục Kiến Thành, cuối cùng trượt xuống ngực anh.
Nước mắt ẩm ướt nhưng anh không thấy khó chịu chút nào.
Ngược lại còn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Có lẽ do quá nhớ, cũng có thể do quá kích động.
Hai người bạn nhỏ ôm Lục Kiến Thành rất chặt, hai bàn tay nhỏ không có ý định buông ra.
“Cha, là cha thật sao?”
”Thật sự là cha sao?”
Mặc dù được Lục Kiến Thành ôm nhưng Niệm Khanh vẫn cảm thấy thiếu an toàn như cũ.
Lục Kiến Thành dịu dàng xoa tóc hai đứa bé, hôn nhẹ lên mặt hai bé một cái, chắc chắn nói: ”Là cha, thật xin lỗi, là cha đã khiến các con đau lòng.”
”Cha hứa sau này sẽ không rời xa các con lâu như vậy nữa.”
”Ừm, vậy cha nhất định phải giữ lời hứa, ngoắc tay hứa một trăm năm không cho phép nuốt lời.”
Lục Kiến Thành phối hợp ngoắc tay với hai đứa, lúc này hai bạn nhỏ mới có cảm giác an toàn hơn một chút.
”Mẹ đâu?” Dỗ dành xong hai người bạn nhỏ, lúc này anh mới lên tiếng hỏi Nam Khuê.
Tư Mặc chỉ lên trên tầng: “Mẹ đang ngủ trưa ở trên tầng, em gái hình như không ngoan, luôn đá mẹ.”
Lục Kiến Thành nhẹ nhàng thả hai đứa bé xuống, sau đó nói: ”Hai đứa ở chỗ này chơi, mẹ cũng rất nhớ cha, cha muốn lên gặp mẹ, có được không?”
”Được ạ.” Hai bạn nhỏ vô cùng hào phóng: ”Cha mau đi đi, mẹ gặp cha nhất định sẽ rất vui.”
Lúc lên tầng, mỗi bước chân của Lục Kiến Thành đều mang theo sự căng thẳng và bất an.
Lần này gặp lại, anh không biết Khuê Khuê sẽ có thái độ gì.
Cô sẽ vui chứ?
Hay giận anh, giận anh thiếu chút nữa đã kết hôn với Chu Hiểu Tinh?
Đến cửa, cuối cùng anh cũng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa.
Anh đẩy cửa rồi lập tức chạy vào.
Nam Khuê vừa tỉnh dậy, cô đang định xuống tầng.
Lúc nhìn thấy Lục Kiến Thành đẩy cửa bước vào, chân thật đứng trước mặt mình, dịu dàng gọi tên mình, đột nhiên cô ngẩn người.
“Khuê Khuê, là anh, Kiến Thành của em, anh đã về rồi!”