“Tôi bảo Trần Tranh tới đây để tìm một bảo mẫu chăm sóc tôi, lần này mọi người có thể yên tâm được rồi.”
Chu Tiễn Nam và Lâm Tiêu cùng nhau gật đầu.
“Đây đúng là một biện pháp.”
“Nhưng mà chỉ tùy ý đi tìm một bảo mẫu thì không đáng tin cậy cho lắm, Lâm Tiêu, cậu về nhà họ Lục xem một chút, chọn một người trong nhà họ Lục tới chăm sóc cho Nam Khuê.” Chu Tiễn Nam nói
Lâm Tiêu gật đầu: “Được, lúc nào quay về tôi sẽ làm, bây giờ tôi liên hệ cho Trần Tranh bảo anh ta ngày mai dẫn mấy người tới.”
Ngày hôm sau.
Khoảng mười một giờ sáng, Trần Tranh dẫn theo vài người đến nơi này.
Trước khi rời đi, Đông Họa lo lắng kéo tay Nam Khuê: “Nếu muốn nói chuyện, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho mình, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
“Ừ.”
“Chỗ Tư Mục với Niệm Khanh cậu không cần lo lắng, lúc trở về mình sẽ nói với Tư Vũ ngay lập tức, chị ấy sẽ chăm sóc bọn chúng tốt, mình với anh Chu có thời gian sẽ đi gặp bọn chúng.”
Nam Khuê gật đầu: “Được, có các cậu ở đây mình rất yên tâm.”
“Khuê Khuê, tạm biệt, tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Thiếu phu nhân, hãy chăm sóc tốt cho chính mình.”
Nhìn đoàn người bọn họ lên máy bay, Nam Khuê dùng sức vẫy tay.
Chẳng bao lâu, máy bay cất cánh, trong thanh âm ầm ầm, họ ngày càng xa cô.
Mãi đến khi không nhìn thấy cái gì nữa, Nam Khuê mới xoay người lại: “Trần Tranh, chúng ta trở về đi.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Về đến nhà, Nam Khuê đưa ảnh của Lục Kiến Thành cho Trần Tranh: “Bây giờ mất trí nhớ rồi, tên của anh ấy bây giờ là Cố Mộ Hàn, còn có một vị hôn thê tên là Chu Hiểu Tịnh.”
“Tôi muốn anh tận dụng mấy ngày anh ấy ở chỗ này tra hết tất cả tin tức của anh ấy, sau đó báo lại cho tôi.”
“Được, thiếu phu nhân, tôi lập tức cho người đi làm.”
Sau khi ăn trưa, Nam Khuê ngủ một giấc.
Bởi vì em bé cũng hơn một tháng rồi nên cô cũng buồn ngủ hơn.
Một giấc ngủ trưa cũng có thể ngủ gần ba tiếng.
Khi thức dậy, nắng nóng giữa trưa vừa lúc nhạt dần, ánh mặt trời dịu hơn rất nhiều.
“Bảo bối, hôm nay thời tiết rất đẹp, cát ven biển vừa mịn lại vừa thoải mái, mẹ dẫn con đạp sóng, đi đón gió được không?”
Đội mũ chống nắng, Nam Khuê mặc một chiếc váy hoa vụn che bụng rồi đi ra bãi biển.
Trần Tranh lo lắng, vốn định đi theo, nhưng Nam Khuê nói muốn một mình đi.
“Thiếu phu nhân, vậy cô cẩn thận, nhất định phải mang theo điện thoại di động, nhỡ đâu có việc phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng Trần Tranh vẫn một mực lo lắng nên ở phía sau duy trì khoảng cách nhất định, lặng lẽ đi theo.
Hơn nữa, Lâm Tiêu cùng Chu Cảnh Quan đã dặn dò anh ta nhiều lần: Bất kể lúc nào, nhất định phải bảo vệ an toàn cho thiếu phu nhân.
Nam Khuê vừa đến bãi biển, từ xa đã nhìn thấy Cố Mạc Hàn và Chu Hiểu Tịnh.
Bọn họ sóng vai đi dạo trên bãi biển, vẫn là dáng vẻ ân ái ngọt ngào như trước.
Tuy chỉ nhìn mà ngực vẫn cực kỳ khó chịu.
Nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên.
Nam Khuê nắm chặt tay, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Cho dù có khổ sở đến đâu, cô cũng phải nhịn xuống.
Lần này, cô không tiến lên.
Ngược lại ở bên cạnh các cô gái trên đảo cùng trò chuyện.
Lúc nói chuyện, các cô gái thấy ánh mắt cô rơi vào trên người Cố Mạc Hàn, nhịn không được cười nói.
“Có phải cô cũng cảm thấy anh Cố rất đẹp trai không?”
“Anh Cố? Các cô quen biết anh ấy sao?”
Cô gái lắc đầu: “Cũng không quen lắm, nhưng mà chị Hiểu Tịnh là người đẹp trên đảo này, chúng tôi ai cũng biết, anh Cố là vị hôn phu của chị Hiểu Tịnh, hơn nữa vẻ ngoài đẹp trai phong độ nên mọi người ai cũng đều hâm mộ chết đi được.”
Nam Khuê phản ứng nhanh, lập tức bắt được sơ hở trong lời nói của cô ta.
“Nói như vậy, trước kia cô cũng không biết Cố Mạc Hàn? Anh ta không phải là lớn lên trên đảo sao?”
Cô gái kia trả lời với khuôn mặt nghi ngờ: “Cô nghe được chuyện này ở đâu vậy, sai bét rồi!”
“Anh Cố không phải lớn lên trên hòn đảo này, nghe nói là bạn trai chị Hiểu Tịnh dẫn vào sau khi tốt nghiệp đại học, trước kia mọi người chưa từng gặp qua.”
Trong lòng Nam Khuê hiểu ra.
Quả nhiên, lời nói trong miệng Chu Hiểu Tịnh không có một chữ nào có thể tin.
Tất cả đều là lừa dối cô.
“Nghe nói bọn họ đã đính hôn, vậy cô có biết hôn lễ của bọn họ lúc nào không?”
“Hình như là định vào ngày thất tịch ấy, lãng mạn chết đi được.”
Sau đó, cô gái kia rời đi.
Nam Khuê ngồi trên băng ghế bên bãi biển đón gió.
Khi nhìn về phía Cố Mạc Hàn, Chu Hiểu Tịnh đã rời đi, chỉ có một mình anh ở trên bãi cát.
Thấy anh đi tới, ngực Nam Khuê bắt đầu không nhịn được đập thình thịch.
Cách mấy tháng, gặp lại anh, cho dù anh đã quên mình, nhưng trái tim cô vẫn điên cuồng nhảy lên vì anh.
Vài phút sau, Nam Khuê chỉ cảm thấy bước chân của anh đến gần hơn.
Mỗi bước anh bước đi dường như đang bước vào trái tim cô.
Vừa căng thẳng, vừa kích động.
Mà lúc càng kích động vì hình như anh đi tới phía của mình.
Ngay khi Cố Mạc Hàn đi đến bên ghế dài của cô, Nam Khuê siết chặt lòng bàn tay, vui mừng kêu lên: “Kiến Thành, anh tới…”
Nhưng mà, lời nói trong miệng cô vừa nói được một nửa đã thấy Cố Mạc Hàn đã đi băng qua ghế dài, thẳng tắp hướng về phía người bên cạnh.
Họ nắm tay, mỉm cười hàn huyên.
Thì ra là gặp được người quen, trách không được anh sẽ đi hướng này của mình.
Trái tim nặng nề.
Nam Khuê ngẩn ngơ nhìn bọn họ.
Nói chuyện xong, người nọ rời đi, Cố Mạc Hàn tựa hồ cũng chuẩn bị rời đi.
Nam Khuê lập tức vội vàng, cô sốt ruột đứng dậy, vừa cất bước vừa hô: “Cố Mạc Hàn…”
Thế nhưng, vừa hô được cái tên.
Đột nhiên…
“A…” Dùng sức hét lên một tiếng, Nam Khuê lập tức đau đến hít hơi.
“Chân em đau rồi, đau lắm, anh sẽ giúp em chứ?”
Cố Mạc Hàn vẫn như cũ đưa lưng về phía cô, ngay cả thân cũng không di chuyển.
Bóng dáng kia, cao ngất thẳng tắp như cây thông.
Nhưng mà, mặc dù anh không xoay người, cũng không thẳng lưng rời đi.
Nam Khuê bắt được một tia hy vọng, tiếp tục nói: “Em vừa mới đến đây, còn chưa quen với cuộc sống nơi này, anh thật sự không thể giúp đỡ em sao?”
Anh vẫn không quay người, giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tôi nhớ cô có mấy người bạn, bọn họ đâu rồi?”
“Sáng nay bọn họ trở về rồi.”
“Vậy cô có thể gọi điện thoại cho bác sĩ, bọn họ sẽ đến giúp cô đấy.”
“Vậy à?” Nam Khuê đắng ngắt đáp lại.
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần nữa.”
Sau đó, cô thấy Cố Mạc Hàn nện bước rời đi.
Bước chân kia, càng ngày càng rời xa.
Cuối cùng, cô không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Quay đầu, Nam Khuê cố hết sức ngồi trên ghế dài.
Gió nhẹ thổi qua, rõ ràng phải thấy thoải mái vô cùng mà cô lại không nhịn được rơi nước mắt.
Nếu là lúc trước, làm sao anh có thể cho rằng cô là người xa lạ cơ chứ?
Đừng nói là chân đau, cho dù chân cô bình thường, chỉ cần làm nũng, anh cũng sẽ ôm cô vào lòng như công chúa rồi.
Mà hôm nay, anh lại đối xử với cô hoàn toàn như một người xa lạ không quen biết.
Ngay khi Nam Khuê đang yên lặng lau nước mắt, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: “Sắp làm mẹ rồi còn khóc nhè, cô làm như vậy ảnh hưởng xấu đến con trong bụng đấy.”