Khuê Khuê của anh không còn nữa.
Cô không cần anh nữa.
Những ngày gần đây anh luôn nghĩ đến một ngàn, một vạn tình huống.
Anh vẫn luôn cho rằng, con đường của họ còn rất dài.
Hạnh phúc của họ vẫn còn rất dài.
Anh còn rất nhiều thời gian để đền bù cho cô, để yêu thương cô và bé con.
Nhưng mất đi chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.
“Cô ấy đâu?” Yết hầu như nghẹn lại, Lục Kiến Thành hỏi câu mà anh không dám đối mặt.
Lúc đầu Chu Tiễn Nam cũng không muốn để ý đến anh, càng không muốn nói cho anh biết.
Nhưng khi ánh mắt anh ấy nhìn thấy vết máu tươi trên người Lục Kiến Thành thì không khỏi mềm lòng.
Anh ấy đưa tay chỉ vào phòng: “Ở trong, tự anh vào đi!”
“Cảm ơn!”
Chua xót nói lời cảm ơn, Lục Kiến Thành kéo lấy cơ thể nặng nề của mình, lảo đảo đi vào trong.
Trong phòng có một cánh cửa, lúc này đang đóng chặt.
Lục Kiến Thành đi qua, khi anh để tay lên tay nắm cửa đã run lên không thể kiềm chế được.
Anh sợ.
Đúng vậy, anh phát hiện bản thân không dám đẩy cánh cửa kia ra.
Giờ phút này, dường như không đi vào, không thấy cảnh tàn nhẫn kia, anh còn có thể tiếp tục lừa gạt chính mình.
Lúc này giọng nói Chu Tiễn Nam vang lên sau lưng: “Chuyện nên đối mặt thì phải đối mặt.”
“Anh đi hay không đi cũng không thể thay đổi gì nữa.”
Lục Kiến Thành biết Chu Tiễn Nam nói đúng, dù anh không muốn đối mặt thì ván đã đóng thuyền, anh cũng không thể thay đổi sự thật.
Hít một hơi thật sâu, anh run rẩy đẩy cánh cửa kia ra.
Trong phòng tối như mực.
Hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, dường như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Rèm cửa kéo chặt, kín không kẽ hở.
Anh đưa tay mở đèn lên.
Đèn vừa bật, Lục Kiến Thành lập tức nhìn thấy chiếc giường trong phòng.
Trên giường hơi nhô lên, bên trên là một tấm vải trắng.
Giây phút này anh không thể kiềm chế được, chạy đến như điên.
Sau đó ngã ngồi xuống cạnh giường.
“Khuê Khuê, thật xin lỗi, anh đến muộn.”
Ngoài mấy chữ này ra, anh không biết mình nên nói được gì.
Cả người đau đớn như muốn tê liệt.
Dường như có người đang cầm búa đập thẳng vào tim anh, đau đến mức máu me đầm đìa.
Rõ ràng Khuê Khuê đang ở ngay trước mặt, anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, có thể nhìn được, nhưng anh lại không có dũng khí.
Đột nhiên trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.
Có lẽ tất cả mọi thứ đều là giả.
Khuê Khuê chưa qua đời, cũng không hề rời khỏi anh.
Đúng vậy, anh không tin, không tin Khuê Khuê tàn nhẫn bỏ rơi anh như vậy.
Cô nhất định không nỡ.
Cho nên anh nhất định phải tận mắt nhìn.
Lục Kiến Thành đứng dậy, run rẩy đưa tay ra, nhưng suy nghĩ trong lòng càng thêm chắc chắn: Anh nhất định phải tận mắt nhìn.
Nếu không anh sẽ tuyệt đối không tin.
Nhưng lúc anh đang định nâng tấm vải trắng kia lên thì Chu Tiễn Nam đột nhiên bước đến ngăn anh lại.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Anh làm gì vậy?” Anh ấy trừng mắt nhìn Lục Kiến Thành: “Cô ấy đã đi rồi, chẳng lẽ ngay cả chút bình yên đó anh cũng không muốn cho cô ấy sao?”
“Đã đi rồi mà anh vẫn không giữ chút thể diện nào cho cô ấy sao?”
Lục Kiến Thành vốn chỉ muốn xác nhận một chút.
Vì anh thật sự không tin Khuê Khuê sẽ nhẫn tâm bỏ rơi anh một mình cô đơn trên thế giới như vậy.
Nhưng thái độ của Chu Tiễn Nam khiến anh cảm thấy có chuyện mờ ám ở bên trong.
Anh ấy từ chối quá mạnh mẽ, thái độ phản ứng cũng có chút quá.
“Cô ấy là vợ của tôi, tôi nhất định phải nhìn.” Lục Kiến Thành kiên định nói.
“Vợ?” Chu Tiễn Nam lạnh lẽo nhìn anh: “Đã kết hôn rồi sao? Còn chưa đăng kí kết hôn đâu, Lục Kiến Thành, anh có biết một người phụ nữ muốn điều gì sau khi mang thai không?”
“Là hôn nhân, là sự công khai. Cô ấy vẫn luôn chờ đợi, mong đợi, chờ anh cưới cô ấy, nhưng anh thì sao? Anh không chỉ không cưới cô ấy mà còn đi cưới những người phụ nữ khác, anh làm cô ấy tỏn thương.
Lục Kiến Thành cố gắng giải thích: “Không phải, không phải như những gì anh nghĩ, tôi không thật sự cưới Phương Thanh Liên, tôi chỉ muốn kéo dài thời gian mà thôi.”
“Nhưng cô ấy đã không còn nghe được những lời giải thích của anh nữa rồi.” Chu Tiễn Nam trả lời.
Lục Kiến Thành gào khóc, anh chưa từng cảm thấy hối hận như bây giờ.
Chu Tiễn Nam lạnh lùng nhìn anh: “Bây giờ hối hận cũng không còn ý nghĩa gì nữa, lúc cô ấy mong chờ một đám cưới nhất thì anh đang làm gì? Anh có từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới cô ấy không?”
“Đương nhiên có.” Lục Kiến Thành không chút do dự nói.
Sau đó anh nhìn về phía “Nam Khuê” nằm trên giường.
“Khuê Khuê, là anh sai rồi, anh vẫn luôn muốn cưới em, nhưng anh cho rằng thời gian của chúng ta còn rất nhiều, thời gian hạnh phúc vẫn còn dài, cho nên anh vẫn muốn đợi giải quyết xong mọi chuyện rồi mới rạng rỡ cưới em về nhà.”
“Không chỉ hôn lễ mà ngay cả tuần trăng mật của chúng ta, nơi em muốn đến, con đường em thích, anh đều chuẩn bị xong hết rồi.”
“Anh nhớ em nói sau khi có thai bụng lớn hơn, mặt cũng tròn hơn một chút, em sợ mình mập lên, mặc áo cưới không xinh đẹp, cho nên anh mới muốn đợi sau khi em sinh đứa nhỏ ra, sau khi dáng người em khôi phục sẽ mặc áo cưới đẹp nhất gả cho anh.”
“Thật xin lỗi, Khuê Khuê, anh không biết em mong chờ như vậy, nếu như anh biết sớm hơn, anh nhất định sẽ không chờ đến bây giờ, anh nhất định sẽ cưới em về sớm hơn.”
Lục Kiến Thành nói rất nhiều.
Chỉ tiếc, dù anh có nói nhiều như thế nào, giải thích đến đua thì có rất nhiều chuyện, bỏ qua đã là bỏ qua.
Mà những chuyện này, cuối cùng Nam Khuê cũng không nghe được.
“Để cho tôi nhìn cô ấy một lần.” Lúc này Lục Kiến Thành nói.
Nhưng Chu Tiễn Nam từ chối không chút suy nghĩ: “Bây giờ anh không tư cách nhìn cô ấy.”
Anh ấy càng từ chối càng khiến Lục Kiến Thành cảm thấy không bình thường.
“Chu Tiễn Nam, hôm nay tôi nhất định phải nhìn.” Lục Kiến Thành cũng rất kiên quyết.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén không chút nhượng bộ, nhìn thẳng về phía Chu Tiễn Nam.
Hai người không to tiếng, nhưng ánh mắt giao nhau của họ đã là một cuộc chiến.
Nếu không phải sợ quấy rầy đến “Nam Khuê”, có lẽ hai người đã sớm làm to chuyện.
Lục Kiến Thành không chút do dự đưa tay ra định vén tấm vải trắng kia lên.
Nhưng tay của anh còn chưa hạ xuống thì cổ tay đã bị người khác nắm lấy.
Không cần nghĩ cũng biết, là Chu Tiễn Nam ngăn anh lại.
“Chu Tiễn Nam, tôi lặp lại lần nữa, thả tôi ra, tôi không muốn ở chỗ này ầm ĩ với anh!” Lục Kiến Thành nổi giận, quanh người là lửa giận cuồn cuộn.
Nhưng rõ ràng Chu Tiễn Nam không phải người dễ sợ hãi.
Tay của anh ấy vẫn nắm tay Lục Kiến Thành như cũ, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
Lời nói cũng vô cùng bén nhọn: “Lục Kiến Thành, anh có chắc chắn muốn vén tấm vải này lên không?”
“Đương nhiên, tôi suy nghĩ rất kĩ.” Lục Kiến Thành trả lời.
“Tôi hỏi lần nữa, anh nghĩ kĩ rồi?” Chu Tiễn Nam lại hỏi.
“Suy nghĩ rất kĩ.”
Đáp án của Lục Kiến Thành vẫn như cũ.
“Được.”
Dứt lời, Chu Tiễn Nam buông tay Lục Kiến Thành ra.
“Nếu như anh đã nghĩ kĩ rồi thì anh vén lên đi, nhưng tôi nói trước, một khi đã vén lên rồi, chưa chắc anh đã chịu được kết quả.”