Anh lập tức nhắm mắt lại, xoay người, mò mẫm bế Nam Khuê từ bồn tắm ra.
Sau khi để Nam Khuê xuống, anh lại nhanh chóng xoay lưng về phía cô.
Một tay Nam Khuê chống vào tường, một tay cầm khăn tắm lau người.
Vẫn có chút quá sức, Lục Kiến Thành có thể nghe được tiếng thở dốc rõ ràng của cô, dù sao bây giờ cơ thể cô quá yếu.
Nhất là những động tác lớn như xoay người hay đưa tay, đối với cô mà nói thì đúng là hơi mệt.
“Khuê Khuê, có cần anh giúp không?”
Mặc dù quay lưng về phía cô nhưng Lục Kiến Thành vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Không cần.” Nam Khuê như phản xạ có điều kiện, không chút do dự đã trực tiếp từ chối.
“Cho tôi thêm mấy phút nữa là được rồi.”
Mặc dù lo lắng nhưng Lục Kiến Thành vẫn nghe lời cô, ngoan ngoãn xoay lưng về phía cô, không xoay người lại.
Thêm mấy phút nữa, Nam Khuê vẫn chưa mặc quần áo xong.
Lần này Lục Kiến Thành không còn kiên nhẫn nữa, anh trực tiếp xoay người lại cầm lấy đồ ngủ bên cạnh.
Thấy anh quay lại, mặt Nam Khuê lập tức đỏ bừng, hai mắt mở to, đôi mắt lóng lánh như nai con nhìn anh, ngạc nhiên đến mức ngay cả che chắn cũng quên mất.
“Sao…sao anh lại quay lại, vừa rồi anh mới đồng ý với tôi mà.”
Giọng cô mềm mại yếu ớt, nghe vô cùng uất ức.
“Trước khác nay khác.”Truyện
Lục Kiến Thành nói xong lập tức mặc áo vào cho cô, sau đó nín thở, run rẩy kéo khóa áo của cô lên.
May mắn rằng đây là khóa kéo, nếu như là cúc thì anh không chắc chắn mình có thể cài chính xác từng chiếc cúc được không.
Vì hiện tại hô hấp của anh đã không ổn định, toàn thân nóng như lửa.
Anh không ngờ cô lại mặc chậm như vậy, chỉ vừa mặc được một món nhỏ phía dưới, bên trên chưa mặc gì, hơn nữa cô căn bản cũng không mặc áo trong, cứ trực tiếp mặc một chiếc áo bên ngoài lên.
Cho nên anh vừa xoay người lại đã nhìn thấy…
Lục Kiến Thành nhắm mắt lại, anh không dám suy nghĩ, nếu không anh sợ mình sẽ chết mà không rõ lí do.
Để quần dài xuống, Lục Kiến Thành liếm môi, mất tự nhiên nói: “Còn lại em… tự em mặc, anh ra ngoài trước, anh chờ em bên ngoài.”
Lần này Nam Khuê lại không làm.
Cô cố ý nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Bây giờ cơ thể tôi yếu ớt không cử động được, tôi muốn anh mặc giúp tôi.”
Lục Kiến Thành: “…”
Cuối cùng anh cũng hiểu thế nào là tự làm tự chịu.
Cô gái nhỏ này được sinh ra để thử thách ý chí của anh, đến để tra tấn anh.
Hiện tại toàn thân anh đều là lửa, không có chỗ để giải tỏa mà cô còn cố ý trêu chọc anh.
Anh biết cô cố ý.
Cơ thể mềm mại của Nam Khuê cố ý dựa vào cánh tay Lục Kiến Thành, giọng nói ngọt ngào vang lên lần nữa: “Tôi không đi được nữa, anh bế tôi.”
“Khuê Khuê, em đứng vững.” Lục Kiến Thành trả lời.
“Nhưng bây giờ tôi còn chưa có khôi phục hết, không tự mình đứng vững được, chỉ có thể dựa vào anh mới đứng được.” Nam Khuê cố ý học giọng điệu ban nãy của anh mà nói.
Bây giờ Lục Kiến Thành đã sâu sắc cảm nhận được câu tự bê đó đập vào chân mình.
“Khuê Khuê, em cố ý!”
Anh nghiến răng, giọng nói vô cùng kiềm chế, trán chống lên trán cô, hơi thở dồn dập.
Đầu ngón tay Nam Khuê đẩy anh ra, cố ý không hài lòng nói: “Anh không đồng ý thì thôi.”
“Anh đồng ý.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành mặc quần dài vào cho Nam Khuê, sau đó ôm lấy cô bỏ vào trong chăn.
Sau đó anh lập tức quay vào phòng tắm mở nước lạnh lên để tắm.
Khoảng mười mấy phút sau, khi ngọn lửa trong lòng đã hơi hạ xuống anh mới mặc quần áo tử tế ra ngoài.
Đúng lúc này Lâm Tiêu mang theo Cố Thời Xuyên đi đến.
Thấy Lục Kiến Thành mang theo hơi lạnh đi từ phòng tắm ra còn Nam Khuê mặt mũi hồng hào nằm trên giường, anh ấy hơi nhíu mày, trong mắt có chút hứng thú không rõ.
“Mau đến xem cô ấy đi.” Lục Kiến Thành nói.
Khoảng mười phút sau, Cố Thời Xuyên từ từ dọn đồ vào hòm thuốc, sau đó nhìn Nam Khuê: “Cô Nam cũng là bác sĩ, chắc cô cũng hiểu rõ cơ thể mình, hay là cô nói qua một chút rồi tôi sẽ bổ sung thêm.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu, nói hết những chuyện mình biết rõ ra.
Cố Thời Xuyên nghe xong gật đầu: “Phân tích rất đúng, đã biết rõ cơ thể của mình yếu thì sau này càng phải chú ý, ăn uống và nghỉ ngơi thế nào chắc tôi không cần nói nữa.”
Anh ấy nhìn Lục Kiến Thành: “Mời một chuyên gia dinh dưỡng đến, căn cứ theo tình trạng của cô ấy mà bồi bổ, mặc dù ăn chậm hơn uống thuốc nhưng sẽ có lợi hơn trong thời gian dài.”
“Được, tôi lập tức cho người sắp xếp.” Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn qua chỗ Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu lập tức gật đầu: “Tổng giám đốc Lục, lát nữa tôi sẽ đi tìm chuyên gia dinh dưỡng.”
Cố Thời Xuyên nhìn Nam Khuê đang nằm trên giường, anh ấy muốn nói gì đó nhưng không hiểu sao lại không nói.
Lúc tiễn Cố Thời Xuyên đi, Lục Kiến Thành chủ động hỏi: “Cậu nói thật cho tôi biết, có phải sức khỏe cô ấy có chỗ nào không ổn không?”
Cố Thời Xuyên không trả lời mà hỏi lại: “Hai người ly hôn rồi không dự định phục hôn sao?”
“Không có ý định.” Lục Kiến Thành nói.
Cố Thời Xuyên hiểu rõ gật nhẹ đầu, nếu bọn họ đã không có định phục hôn thì anh ấy có nói hay không cũng không quan trọng.
Đúng lúc này giọng nói nghiêm túc của Lục Kiến Thành vang lên: “Đối với tôi mà nói, đó không phải phục hôn, tôi cũng không muốn dùng hai chữ này để định nghĩa về cuộc hôn nhân sau này của chúng tôi.”
“Tôi sẽ cầu hôn, cũng sẽ cưới cô ấy, nhưng tất cả những chuyện này không liên quan đến phục hôn, đây sẽ là một hôn lễ hoàn toàn mới, cô ấy cũng là cô dâu mới của tôi.”
Cố Thời Xuyên hơi xúc động.
Anh ấy nhìn ra xa, giọng nói trầm đi: “Nếu như lúc trước tôi hiểu ra được như cậu thì có lẽ cô ấy đã không có kết thúc như vậy.”
“Đã nhiều năm như vậy rồi, cậu vẫn còn tìm cô ấy sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Tìm.” Cố Thời Xuyên gật đầu chắc chắn: “Đương nhiên là tìm rồi, sao có thể không tìm được?”
“Vậy cậu có nghĩ đến trường hợp tìm mãi cũng không thấy không?”
“Vậy thì tìm cả đời, đến khi tôi chết, có lẽ lúc đó mới là kết thúc.”
Chớp chớp đôi mắt u tối, Cố Thời Xuyên lại lần nữa nhìn Lục Kiến Thành: “Cậu biết đấy, ông ngoại tôi là thế gia Trung y, năm đó cơ thể cô ấy không khỏe, tuy tôi học Tây y nhưng cũng đi theo ông cụ học Trung y một thời gian dài, nhất là bắt mạch, tất cả cũng vì muốn chăm sóc cô ấy.”
“Có chuyện gì cậu nói thẳng đi.”
“Có phải cô ấy từng sinh non không?” Cố Thời Xuyên hỏi.
“Đúng.” Lục Kiến Thành hơi gật đầu.
Đây vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng anh, cũng là nút thắt mà Nam Khuê khó có thể buông bỏ được.
Nhận ra được điều gì, Lục Kiến Thành vội vàng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Lúc cô ấy sinh non có phải bị thương rất nặng, sau khi sinh non lại không được chăm sóc cẩn thận?”
Lục Kiến Thành gật đầu lần nữa.
Mỗi lần anh nhớ đến những chuyện cũ kia đều cảm thấy kinh hoảng.
Bé con không còn có liên quan trực tiếp đến anh.
Thậm chí có thể nói do một tay anh làm ra, đều tại anh.
Nếu như lúc trước anh không ngốc nghếch như vậy thì có lẽ bây giờ bé con của họ đã khỏe mạnh xuất hiện trên thế giới này rồi.
Mà bây giờ…
Lục Kiến Thành ngẩng đầu, khóe mắt hơi ướt, hồi ức quá khứ đều là những thước phim đau đớn.
“Sao cậu lại đột nhiên hỏi những chuyện này?” Lục Kiến Thành nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức hỏi.