Đêm đó, cô đã ngủ ngon đến lạ thường.
Lúc tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Trần Tranh ở dưới lầu gọi cô: “Thiếu phu nhân, cô muốn ăn cái gì, tôi đi mua đồ ăn sáng cho cô.”
“Không cần phải rắc rối như vậy, chỉ cần uống chút sữa đậu nành và bánh bao là được rồi.”
“Được, tôi biết rồi.”
Trong bữa ăn, Trần Tranh hỏi: “Thiếu phu nhân, vết thương ở chân cô thế nào rồi?”
Nếu anh ta không nhắc đến, Nam Khuê cũng quên béng mất vết thương của mình.
Ngay khi anh ta nói vậy, Nam Khuê lập tức thử cử động chân mình.
Sau đó cô liền nói: “Đã đỡ hơn nhiều rồi, gần như không còn đau nữa.”
“Vậy thì tốt.” Trần Tranh gật đầu, rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi, tôi nhờ anh kiểm tra mọi thông tin của Cố Mạc Hàn, anh đã kiểm tra chưa?”
“Tôi đã kiểm tra ra rồi, sau khi ăn xong tôi sẽ đưa tất cả cho cô.”
Ăn xong, Nam Khuê lật xem tài liệu trên tay.
Quả nhiên cô đã đoán trúng, Kiến Thành thật sự đã rơi xuống đây sau vụ tai nạn máy bay, và anh ấy đã được gia đình Chu Hiểu Tinh cứu giúp.
Không chỉ vậy, họ còn thêu dệt nên một lời nói dối gần như hoàn hảo, không chút kẽ hở nào dành cho Kiến Thành.
Một cái tên mới dành cho anh;
Hay một thân phận hoàn toàn mới.
Họ muốn xóa sạch hoàn toàn dấu vết quá khứ của anh và thay đổi hoàn toàn cuộc đời của anh.
Tuy nhiên, cô sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra.
Sau khi đọc xong mọi thông tin có được, Nam Khuê liền trực tiếp đến nơi Cố Mạc Hàn làm việc.
Công việc hiện tại của anh ở trên đảo này là quy hoạch và xây dựng đảo.
Cố Mạc Hàn làm việc chưa được bao lâu thì nghe thấy đồng nghiệp của mình gọi lớn: “Mạc Hàn, có người bên ngoài đang tìm anh kìa.”
“Ai vậy?”
“Là một người phụ nữ rất xinh đẹp, hình như còn đang mang thai nữa đấy.”
Ngay câu nói đầu tiên của người kia, trong đầu Cố Mạc Hàn liền hiện ra hình ảnh của Nam Khuê.
Lý trí nói với anh rằng lẽ ra anh không nên đi gặp người phụ nữ đó.
Anh luôn cảm thấy người phụ nữ đó có một sức hấp dẫn ma mị.
Đặc biệt là đôi mắt đẹp, quyến rũ và lay động lòng người, gần như ngay lập tức có thể hút lấy hồn anh vậy.
Anh biết rằng chính mình không thể cưỡng lại cô.
Nhưng anh lại không biết nói gì để từ chối cô.
Cuối cùng, chỉ có thể coi như không nghe thấy gì.
Buổi trưa tan sở, vừa đi ra ngoài đã thấy cô đội nón che nắng đứng trước cửa, cô đang nở một nụ cười ngọt ngào đẹp như gió xuân vậy.
Nhìn thấy anh, cô cất bước và hào hứng đi tới trước mặt anh như một cô bé.
Hơn nữa, trên mặt cô còn mang theo một nụ cười tươi, hoàn toàn không có chút lo lắng hay mất kiên nhẫn khi chờ đợi anh.
“Cuối cùng cũng đợi được anh rồi. Nếu anh còn không chịu ra ngoài, em sẽ đói chết mất.” Nam Khuê nở nụ cười tươi tắn nói với anh.
Cố Mạc Hàn đưa tay nhìn đồng hồ, anh chợt nhận ra cô đã đứng ở đây đợi mình ba tiếng đồng hồ.
“Từ nãy đến giờ, cô luôn đứng ở đây đợi tôi sao?” Anh hỏi.
Nam Khuê gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô là đồ ngốc à?” Không hiểu sao, Cố Mạc Hàn đột nhiên có chút tức giận: “Trời nắng to như vậy, cô lại là phụ nữ có thai, cứ đứng ở đây như vậy không sợ bị say nắng ngất xỉu sao?
Vừa dứt lời, Cố Mạc Hàn liền cảm thấy hối hận không thôi.
Anh nghĩ cô nhất định sẽ tức giận mình.
Nhưng anh thật rất ngạc nhiên, cô không những không tức giận mà còn cười hết sức rạng rỡ.
Cô gật đầu, đáp lại anh: “Đúng vậy, em chỉ là một đứa ngốc nghếch, cho nên không thể sống thiếu anh được.”
“Anh còn nhớ không? Anh đã từng nói điều này với em rất nhiều lần. Tuy bề ngoài có vẻ dữ tợn nhưng em biết anh rất quan tâm đến em.”
Cố Mạc Hàn ngày càng tức giận hơn.
Rõ ràng người vừa nổi nóng là anh, còn người vừa bị mắng là cô.
Thế mà cô không những không tức giận mắng lại anh mà còn nở nụ cười ôn hòa với anh.
Điều này khiến anh cảm thấy như bị đấm vào mặt bông, không những không đau mà còn được bao lại rất mềm mại và thoải mái.
“Cô có đói bụng không?” Cố Mạc Hàn hỏi.
Nam Khuê xoa xoa lấy bụng và cười tươi với anh: “Em đói lắm rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Cố Mạc Hàn lại vang lên.
Đó là cuộc gọi từ Chu Hiểu Tinh.
“Mạc Hàn, trưa nay mẹ đã chuẩn bị một bàn ăn rất phong phú, kêu chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm.”
Ở đầu bên kia giọng nói của Chu Hiểu Tinh vừa to vừa hào hứng như thế, Nam Khuê làm sao không nghe thấy được.
Quay người lại, cô lẳng lặng bước đi, chỉ đứng bên cạnh chờ đợi.
Sau vài phút, Cố Mạc Hàn đi tới: “Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Không phải cô nói đói bụng sao? Tôi đưa cô đi ăn cơm.”
“Nhưng chẳng phải vợ chưa cưới kêu anh về nhà ăn cơm sao?”
“Lát tối về ăn cũng không sao.” Cố Mạc Hàn đáp.
Nghe câu trả lời của anh, Nam Khuê cảm thấy rất vui.
Đưa tay chạm vào đứa bé trong bụng, cô thầm nói: “Cục cưng, con có nghe thấy không? Cha con vẫn rất yêu mẹ và con.”
“Cho dù cha con bị mất trí nhớ và đã quên mất chúng ta, nhưng cha con vẫn sẽ vô tình gần gũi với chúng ta.”
Trong bữa trưa, Nam Khuê đưa điện thoại cho Cố Mạc Hàn.
“Anh hãy đưa số điện thoại của anh và cả Wechat của anh cho em để em lưu lại.”
“Không cần đâu.” Anh nói: “Sau bữa ăn này, chúng ta không nên gặp lại nhau nữa. Như tôi đã nói, Hiểu Tinh là hôn thê của tôi. Cô ấy đối xử với tôi rất tốt. Tôi không thể làm gì có lỗi với cô ấy. ”
Nghe những lời anh nói, tim Nam Khuê chợt nhói đau.
Anh không thể có lỗi với Chu Hiểu Tinh, vậy anh có thể có lỗi với em và đứa bé sao?
Nhưng sau đó, cô vẫn tự an ủi mình: Nam Khuê, mày phải mạnh mẽ lên, hiện tại không thể quá câu nệ, anh ấy bây giờ là Cố Mạc Hàn, không phải là Kiến Thành của mày, cho nên mày không thể đòi hỏi quá đáng với anh ấy được.
Nhoẻn miệng cười, Nam Khuê nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời: “Nói bậy bạ cái gì đấy, anh với anh có làm điều gì sao? Anh nói như vậy giống như em đã làm gì đó với anh vậy?”
Nhìn nụ cười trên môi cô, trái tim Cố Mạc Hàn lại lỡ thêm một nhịp.
Nhưng những thay đổi về mặt cảm xúc đó chỉ có mình anh biết.
Anh sợ rằng nếu mình đến gần cô hơn, anh sẽ không thể kiểm soát được trái tim mình và sẽ làm điều gì đó có lỗi với Hiểu Tinh.
Nam Khuê cũng không muốn cưỡng ép anh.
Vừa ăn xong, cô nhìn Cố Mạc Hàn: “Vậy lần sau gặp khó khăn thật sự em không được tìm đến anh sao?”
“Bụng cô đã rất to rồi. Bây giờ nên về nhà mới là an toàn nhất.”
Nam Khuê lắc đầu: “Người quan trọng nhất với em đang ở đây. Nếu anh ấy không chịu về nhà, em cũng sẽ không về nhà.”
“Nhưng cô cứ thế này rất nguy hiểm.”
“Em biết tự chăm sóc bản thân mình. Được rồi, vì anh đã không muốn, em cũng không ép buộc anh nữa. Hôm qua em đã nói sẽ đãi anh một bữa ăn để cảm ơn anh, tối nay em ở nhà làm bữa cơm đợi anh đến nhé.”
Sau đó, Nam Khuê xoay người muốn rời đi.
Cố Mạc Hàn nhanh chóng nắm lấy tay cô: “Không cần phải lãng phí như thế, tôi sẽ không đi đâu.”
“Không thành vấn đề, trước mười hai giờ hôm nay, em vẫn sẽ chờ anh tới.”
Buổi tối Nam Khuê đã yêu cầu người giúp việc nấu rất nhiều món ăn ngon.
Mỗi món ăn này đều là món mà Lục Kiến Thành rất thích ăn.
Trên bàn ăn đã bày nhiều món ăn vô cùng phong phú.
Nam Khuê nhìn Trần Tranh: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Thiếu phu nhân, cô yên tâm đi, album ảnh, video, và một số thứ khác mà cô và thiếu gia từng ở cùng nhau đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”
“Được, cám ơn anh.”
“Thiếu gia sẽ tới sao?” Trần Tranh có chút lo lắng.
Nam Khuê liền gật đầu chắc chắn: “Tiền cược đã đặt rồi, tôi cá là anh ấy sẽ đến thôi.”
Buổi tối tám giờ, vẫn chưa thấy Cố Mạc Hàn đến.
Chín giờ, anh ấy cũng không đến.
Trần Tranh nhìn Nam Khuê đang ngồi bên với vẻ đầy lo lắng.
Mà phía bên kia, mẹ của Chu Hiểu Tinh đã nhân cơ hội uống rượu nói: “Mạc Hàn, hôm trước bác và bác trai của con đã tìm người xem bát tự cho con và Hiểu Tinh. Khi họ tính toán ra, trong lòng bác rất bối rối.”
“Ngày cưới của các con khá là xấu, cho nên bác đã đích thân nhờ ông ấy chọn ngày lành tháng tốt, do vậy thời gian kết hôn sẽ sớm hơn nửa tháng, con có ý kiến gì không?”