Khoảnh khắc đó, Nam Khuê đột nhiên tỉnh táo.
Cô đưa tay, giữ dây đeo, bỏ bừng mặt nói: “Ông xã, các con… Hay là chúng ta đừng”
Lời trong miệng còn chưa nói xong, đã bị Lục Kiến Thành búng nhẹ lên trán.
Ngay sau đó, anh kéo dây áo của Nam Khuê lên, nghiêm túc đeo lên vai.
“Đồ ngốc, em suy nghĩ gì đấy! Anh còn chưa đến mức không có chừng mực như vậy.”
“Anh biết em bây giờ không thích hợp, cho nên anh sẽ nhịn.”
“Ngoan, em buồn ngủ thì ngủ trước nhé, anh đi tắm.”
Nam Khuê ngọt ngào gật đầu: “Ừm!”
Mười phút sau, một cơ thể dán lên ở phía sau, trong mơ mơ màng màng, Nam Khuê được ôm vào trong lòng.
Hơi ấm đã lâu không gặp, rất cảm động.
Bởi vì bụng đã rất lớn, nên Nam Khuê không dám nằm ngủ đối mặt với Lục Kiến Thành.
Cho nên, cô quay sang hướng khác, Lục Kiến Thành ôm cô từ phía sau.
Tay anh sẽ nhẹ nhàng đặt lên bụng cô.
Hôm nay, ngủ đến nửa đêm, đột nhiên Nam Khuê bật khóc nức nở.
Lục Kiến Thành lập tức bật đèn, đồng thời ôm lấy Nam Khuê: “Bà xã, em sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?”
Nam Khuê vẫn nửa tỉnh nửa mê, nghẹn ngào trả lời: “Hu hu, chân em bị chuột rút, đau quá.”
Lục Kiến Thành liền cúi người xuống, vừa vuốt mái tóc mềm mại của cô, vừa dịu dàng dỗ dành: “Được được được, bà xã đừng sợ, ông xã biết rồi.”
“Em ngủ đi, chồng xoa xoa cho em.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng chuyển một cái ghế đặt ở cuối giường, sau đó ngồi lên ghế bóp chân cho Nam Khuê.
Mãi cho đến khi cô ngủ say, hai chân cũng ấm nóng và mềm đi thì Lục Kiến Thành mới trở lại giường ôm chặt lấy cô, ngủ tiếp.
Buổi sáng, lúc Nam Khuê tỉnh dậy đã quên chuyện đêm qua.
Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng khi vừa mở mắt của Lục Kiến Thành, cô đến gần cười ngọt ngào: “Ông xã, chào buổi sáng!”
“Bà xã, chào buổi sáng!”
Lục Kiến Thành ôm đầu cô áp sát về phía mình, trực tiếp cho cô một nụ hôn.
Buổi sáng lúc ăn cơm, Nam Khuê nói đến chuyện tối hôm qua.
“Niệm Khanh bảo bối, Tư Mặc bảo bối, mẹ nói với các con nhé, đêm qua dường như mẹ mơ thấy thiên thần đấy?”
“Thật không mẹ?” Hai đứa trẻ hỏi với vẻ đầy thích thú.
“Hôm qua khi mẹ ngủ đến nửa đêm, chân mẹ dường như bị chuột rút, rất đau, sau đó mẹ cảm thấy như có ai đó đang mát-xa cho mẹ, mẹ còn tưởng là mình nằm mơ nhưng sáng hôm nay ngủ dậy chân mẹ rất dễ chịu.”
Lục Kiến Thành chỉ cười không nói.
Anh gắp một cái bánh bao nhỏ để trước mặt Nam Khuê, anh dịu dàng căn dặn: “Đó là chuyện tốt, em ăn thêm tí đi!”
Hai bạn nhỏ Lục Tư Mặc và Nam Niệm Khanh ở bên cạnh.
Anh nhìn em, em nhìn anh.
Sau đó, cả hai cùng lộ ra vẻ mặt không nói nên lời và cưng chiều.
Mẹ của họ cũng thật là mang thai một lần ngớ ngẩn ba năm, người có thể mát-xa cho mẹ vào nửa đêm chắc chắn là cha rồi!
Lúc này, bác gái Chu mỉm cười bưng trái cây đến: “Thiếu phu nhân, nếu lời cô nói là thật, thì thiên thần kia nhất định là thiếu gia.”
Nam Khuê rất ngạc nhiên nhìn Lục Kiến Thành: “Buổi sáng lúc ở trên giường không phải anh nói không phải anh sao?”
“Thấy em vui như một cô bé đang nằm mơ, nên anh không đành lòng quấy rầy giấc mơ thiên thần của em.”
Lục Kiến Thành mỉm cười, nghiêng người nhẹ nhàng lau sữa bò nơi khóe miệng Nam Khuê: “Em ăn chậm một chút, sắp là mẹ của ba đứa trẻ rồi mà vẫn giống như một cô bé vậy.”
Nam Khuê nhìn sáng: “Anh không nên nói, em mãi mãi là cô bé trong mắt anh sao.”
Lục Tư Mặc: “”
Nam Niệm Khanh: “”
Bữa sáng này thật sự không thể nào ăn nổi.
Sau này bọn nó vẫn nên đến trường ăn sáng thôi!
Nếu không sáng sớm sẽ bị ăn thức ăn cho chó đến no mất.
Ăn xong bữa sáng, Trần Tranh đến.
Lục Kiến Thành bảo anh ta đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đến trường mầm non.
“Cha ơi, cha và mẹ không đưa bọn con đi sao?” Hai bạn nhỏ tràn đầy mong đợi hỏi.
“Chú Trần đưa các con đi là được rồi, cha phải đi chọn quần áo cho em gái cùng mẹ.”
Nam Khuê: “Em đã chọn rất nhiều rồi.”
Lục Kiến Thành: “Đó là đồ em chọn, anh là cha đương nhiên phải chọn thêm một ít quần áo nữa cho con gái anh chứ.”
Bạn nhỏ Lục Tư Mặc giơ tay: “Được ạ cha, con cũng muốn quà, con muốn ô tô và xếp gỗ.”
Bạn nhỏ Nam Niệm Khanh cũng lập tức làm theo: “Cha, con muốn Transformers, xe tải.”
Nam Khuê cười ngọt ngào gật đầu: “Được, lát nữa bảo cha mua cho các con.”
Sau khi đến bãi đỗ xe trung tâm thương mại, Nam Khuê vốn tưởng rằng Lục Kiến Thành sẽ đưa cô đến trung tâm thương mại khác với lần trước.
Kết quả là không chỉ cùng một trung tâm thương mại, mà còn cùng một cửa hàng mẹ và bé.
Khi đến cửa hàng, anh đi thẳng đến chỗ treo những bộ quần áo mà lần trước Nam Khuê đã mua.
Sau đó đặc biệt chỉ định một số màu.
Nhìn nhân viên cửa hàng đóng gói, lúc này Lục Kiến Thành mới hài lòng gật đầu: “Vẫn là người cha như anh chọn quần áo đẹp, con gái anh chắc chắn sẽ thích.”
Nam Khuê cười anh: “Bây giờ anh vẫn còn ghen nhỉ!”
“Ai ghen? Anh chỉ đơn giản cảm thấy mấy màu này trông đẹp, hơn nữa, ánh mắt của anh và Trần Tranh vốn khác nhau.”
Người nào đó vẫn cứng miệng không chịu thừa nhận.
Dạo phố xong, Lục Kiến Thành phải trở về công ty xử lý công việc.
Vốn định đưa Nam Khuê đi trước, nhưng đúng lúc ấy Đông Họa gọi điện thoại đến hẹn Nam Khuê ra ngoài ăn trưa.
“Vậy anh mau về công ty đi, không cần lo cho em.”
“Ừm, nếu em cảm thấy đi dạo mệt thì gọi điện thoại cho tài xế, để cậu ta đưa em về nhà, cậu ta vẫn luôn đợi ở bãi đỗ xe.”
“Được.”
Gặp Đông Họa, cả hai đều rất vui mừng.
Cũng chính vào giờ phút này, Nam Khuê có thể tạm thời quên mình là một người mẹ, chỉ là một cô gái vô tư.
“Thật tốt, tổng giám đốc Lục bây giờ đã khôi phục trí nhớ rồi, Khuê Khuê, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đã khổ tận cam lai.”
Nam Khuê cũng rất vui: “Đúng rồi Họa Họa, có thể mình sắp tìm được cha rồi.”
“Cậu là nói, cha ruột cậu?”
Nam Khuê gật đầu: “Ừm, mình tìm được ảnh chụp chung của ông ấy với mẹ mình,
nguyện vọng của mình sắp thành hiện thực rồi, đứa bé ra đời thật sự có thể gặp được ông ngoại.”
Đông Họa cũng rất vui mừng cho Nam Khuê.
Hai cô gái đi dạo và trò chuyện, lại không hề cảm thấy mệt.
Hai người họ cười cười nói nói trên đường đi.
Cho đến khi ra khỏi thang máy, đột nhiên Đông Họa kéo Nam Khuê lại: “Khuê Khuê, tài xế của cậu ở đâu?”
“Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, sao thế?”
Đông Họa thấp giọng nói: “Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng từ nửa tiếng trước mình luôn cảm thấy dường như có ai đó luôn đi theo chúng ta, chúng ta đi đâu anh ta sẽ theo đấy, ngay cả trong thang máy cũng gặp mấy lần.”
“Mình hơi lo, cho nên chúng ta đừng đi dạo nữa, bây giờ mình đưa cậu về nhà.”
Nam Khuê gật đầu: “Vậy được, cậu nói vậy quả thực mình cũng có hơi mệt.”
Lúc hai người đi thang máy, Đông Hoa đang suy nghĩ đủ chuyện lúc trước, trong lòng rất thấp thỏm.
Cô ấy hơi lo lắng, luôn nhìn chằm chằm con số trên thang máy.
Nhìn thấy từ số “7” nhảy đến số “5” rồi đến số “2”.
Đúng lúc cô ấy cầu nguyện cho thang máy nhanh đến bãi đỗ xe tầng hầm, thì thang
máy mở ra ở tầng một.
Đột nhiên, có một người đàn ông hạ thấp mũ lưỡi trai trên đầu, im lặng bước vào.