Nam Khuê lấy chăn che người, đứng dậy từ trên giường, nghĩ đến các kiểu tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ của cô ửng hồng.
Mặc dù đã là vợ chồng nhưng mỗi lần sau khi ngọt ngào xong, cô vẫn cảm thấy rất ngại ngùng.
Tiếng nước dừng, Lục Kiến Thành quấn khăn tắm đi ra.
Cô đưa quần áo cho anh: “Bữa sáng xong rồi, em ở dưới tầng chờ anh.”
“Được!”
Nam Khuê xuống tầng, cẩn thận lấy bánh gato trong tủ lạnh ra bày ở giữa bàn ăn.
Trong tay cô cầm một tờ giấy khám thai, vì quá khẩn trương mà tim đập rất mạnh.
Hôm nay là ngày kỉ niệm kết hôn hai năm của họ, nghĩ đến chuyện sắp nói bản thân mang thai cho anh biết, Nam Khuê vừa căng thẳng vừa có chút mong chờ.
Lục Kiến Thành thay quần áo xong đi xuống, một bộ tây trang định chế màu đen càng khiến anh thêm tuấn tú hơn.
Ăn sáng xong, Nam Khuê cầm chặt giấy kiểm tra trong tay, hít sâu một hơi, khẩn trương nói: “Kiến Thành, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Thật đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.”
“Vậy anh nói trước đi.”
Lục Kiến Thành đứng dậy, lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra, bàn tay thon dài của người đàn ông đưa tài liệu cho Nam Khuê.
“Đây là đơn thỏa thuận ly hôn, em bớt chút thời gian đọc đi.”
Nam Khuê không kịp chuẩn bị, cố gắng lắm mới giữ bản thân đứng vững không ngã xuống.
Cô mạnh mẽ hít sâu một hơn, không khí hít vào lồng ngực đau như dao cắt.
Anh nói là đơn thỏa thuận ly hôn?
Đầu óc cô trống rỗng, một lúc lâu sau Nam Khuê mới tìm lại được giọng nói của mình, ngơ ngác hỏi anh.
“Anh muốn ly hôn với em sao?”
“Đúng.”
Giọng của anh rất nhẹ.
Nam Khuê nắm lấy tờ giấy khám thai, đang muốn hỏi anh, không còn đường cứu chữa nữa sao?
Nếu như chúng ta có em bé thì sao?
Anh có thể nghĩ lại một chút không?
Một giây sau, tiếng anh vang lên: “Thanh Liên về rồi, tôi muốn sớm kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta, lúc đầu chúng ta ra hạn ban năm, nhưng bây giờ có chuyện xen vào nên kết thúc sớm một năm đi.”
“Tôi biết là có chút vội vàng, đây là bản nháp của thỏa thận, em nhìn qua một chút đi, có yêu cầu gì có thể nói thêm, chỉ cần không quá đáng tôi sẽ đều đồng ý với em.”
Đầu óc Nam Khuê trống rỗng, đồng ý: “Được, lát nữa em sẽ đọc.”
Cô chắp tay sau lưng, giấy khám thai bị cô nắm chặt trong tay, lòng bàn tay cũng xuất hiện một lớp mồ hơi mỏng.
Cô biết, đã không còn gì có thể níu kéo được nữa.
“Còn có một chuyện cần nhờ em.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê nắm chặt hai tay, cố gắng ngẩng đầu nhìn anh cười nói: “Được, anh nói đi, chỉ cần có khả năng thì em sẽ giúp.”
“Chuyện ly hôn em nói với ông nội đi, nếu tôi nói ông sẽ không đồng ý.”
“Được, em hiểu rồi.”
Cô vốn là một cô gái bình thường, gia đình cũng vô cùng bình thường, một người mẹ làm y tá và một người cha nghiện bài bạc.
Gia đình như vậy, dù thế nào đi chăng nữa cũng không trèo cao đến nhà họ Lục được.
Tất cả cơ hội này chỉ là vì lúc trước ông nội và cha của Lục Kiến Thành bị đối thủ thương nghiệp làm hại dẫn đến tai nạn xe cô, tai nạn xe cộ khiến bệnh tim của hai người tái phát.
Đúng lúc đó mẹ cô đi qua hết lòng cứu được hai người họ.
Nhiều năm về sau, mẹ cô bị ung thư đã qua đời, cha cô lại là một con nghiện cờ bạc, mẹ cô không yên lòng về cô nên lúc này mới liên lạc với nhà họ Lục đã mất liên hệ nhiều năm, cầu mong bọn họ giúp đỡ chăm sóc cô bé mồ côi là cô.
Ông nội Lục trực tiếp làm chủ, sau khi cô tốt nghiệp đã gả cô cho Lục Kiến Thành.
Khi đó Lục Kiến Thành nói: “Tôi có thể cưới cô, nhưng tim tôi đã thuộc về người khác, cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ kéo dài ba năm, ba năm sau cô đề xuất việc ly hôn với ông nội tôi, chúng ta tự mình sống tốt cuộc sống của mình.”
Cô cố nén sự chua chát, che giấu tất cả yêu thương trong lòng.
Cô nhẹ nhàng nói với anh: “Em biết, tim em cũng đã có chủ, hợp đồng hôn nhân kết thúc, em sẽ tuân thủ theo điều khoản, chủ động rời đi.”
Sau khi kết hôn, anh làm hết tất cả trách nhiệm một người chồng nên làm.
Yêu cô, chiều cô, bảo vệ cô, quả nhiên đối xử với cô vô cùng tốt.
Bạn bè xung quanh không ai không biết cô là đầu quả tim của Lục Kiến Thành, là bảo bối trong tay anh, chỉ cần ai khiến cô không vui sẽ hiểu thế nào là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tất cả mọi người đều hâm mộ cô đã gả được cho một người đàn ông tốt, một người chồng tốt.
Nhưng có một chuyện chỉ có Nam Khuê biết, hôn nhân của bọn họ căn bản không có tình yêu, tất cả chỉ là một bản hợp đồng.
Tất cả những sự tốt đẹp mà người đàn ông này dành cho cô không liên quan đến tình yêu, tất cả chỉ là vì nghĩa vụ mà thôi, nếu có tình yêu đích thức thì thứ duy nhất anh yêu chính là thân thể của cô, si mê như yêu thương vậy.
Vốn đã nói là ba năm, nhưng bây giờ người phụ nữ trong lòng anh đã quay về, cô cũng nên trả vị trí này lại rồi.
Nam Khuê hơi khom người cầm lấy “thỏa thuận ly hôn” trên bàn.
Cô đã không còn chút khẩu vị nào, đang muốn về phòng, Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực kéo cà vạt ra gọi cô lại.
“Lúc em nói đến chuyện ly hôn chắc chắn ông nội sẽ hỏi nguyên nhân, không phải lúc kết hôn em nói em rất thích một người trong nhiều năm sao? Bây giờ tôi cho em tự do, em có thể nhân cơ hội này đi tìm anh ta, theo đuổi hạnh phúc thuộc về em. Dù ông nội không đồng ý với đáp án này cũng không thể từ chối được.”
Nam Khuê gật đầu: “Ừm, em có thể nói với ông nội như vậy.”
Cô nói xong thì không kịp chờ nữa mà muốn quay về phòng, nếu như thật sự ở lại đây tiếp, cô sợ mình sẽ hối hận mất, sẽ nói với anh rằng: Lục Kiến Thành, em không muốn ly hôn.
Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay, Nam Khuê sợ đồ đang cầm trong tay bị anh phát hiện nên lùi lại.
Lục Kiến Thành càng lo lắng hơn, cố chấp nắm lấy tay cô: “Sao sắc mặt lại xấu vậy chứ? Có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Không có.” Nam Khuê vội vàng tránh cánh tay của anh ra.
“Là vợ chồng hai năm, em cảm thấy tôi không nhận ra em đang nói dối sao?” Ánh mắt Lục Kiến Thành vô cùng bình tĩnh.
Cuối cùng Nam Khuê là người nhận thua trước: “Không có gì quan trọng đâu, chỉ là đến kì thôi.”
“Nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”
Nói xong Lục Kiến Thành đột nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào tay phải đang nắm chặt của cô, thấp giọng hỏi: “Cầm gì trong tay mà lại nắm chặt vậy?”
Nam Khuê lập tức ném tờ giấy bị vò nát trong tay đi như một củ khoai lang nóng bỏng tay vào thùng rác, miễn cưỡng cười nói: “Không có gì đâu, chỉ là rác thôi, lúc nãy luôn cầm trong tay nên quên không vứt.”
Anh sẽ không biết rằng trái tim cô đau đến nhường nào.
Giống như có người cầm búa đao bổ mạnh vào trái tim cô vậy, một nhát vỡ đôi, máu me đầm đìa, máu thịt be bét.
Từng mảnh vỡ đều chảy máu, cô nhặt trái tim vỡ vụn kia lên, đau đến mức không còn muốn sống nữa.
“Kiến Thành, Lục Kiến Thành…” Nam Khuê nỉ non trong lòng: “Vợ chồng tốt đẹp như vậy, nói ly hôn là ly hôn luôn được sao?”
Lúc trước khi gả cho anh, dường như cô đã mang theo dũng khí được ăn cả ngã về không đi theo mình.
Bây giờ rời đi lại chỉ có vết thương và đau đớn.
“Nam Khuê, cô gái ngốc, cô cuối cùng vẫn thua cuộc rồi, anh ấy không yêu cô, một chút cũng chưa từng.”
Thấy cơ thể cô có chút suy yếu, đi cũng lảo đảo, Lục Kiến Thành nghĩ cũng không nghĩ, đưa tay ra ôm lấy cô.
Nam Khuê kinh ngạc, vội vàng nói: “Anh thả em ra, em tự đi được.”
“Đã yếu như vậy rồi, đừng bướng bỉnh nữa.”
Giọng nói gợi cảm trầm thấp nhẹ nhàng mê người của Lục Kiến Thành vang lên bên tai cô.
Cô đã nghe giọng nói này ròng rã hai năm, cũng đắm chìm vào đó hai năm, nhưng bây giờ đột nhiên anh muốn thoát ra rời đi.
Nam Khuê mở to mắt, cuối cùng nước mắt cũng không kìm được nữa mà chảy xuống.
Lục Kiến Thành trêu cô: “Cũng không nhỏ nữa mà còn khóc vì kỳ kinh nguyệt sao, đừng khóc, lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho em.”
“Em không có khóc.” Nam Khuê mạnh mẽ nói.
Anh đúng là một tên ngốc, đồ con lợn.
Anh căn bản không biết vì sao cô khóc.
“Được được được, không khóc thì không khóc!” Lục Kiến Thành nhượng bộ.
“Có thể nói cho tôi biết anh ta là ai không?” Đột nhiên anh không đầu không đuôi hỏi một câu.
Nam Khuê khó hiểu hỏi lại: “Anh ta?”
“Không phải em nói em yêu một người đàn ông trong rất nhiều năm sao? Tôi rất tò mò, ai là người may mắn đã khiến em nhớ nhung lâu như vậy.” Lục Kiến Thành nói.