Trần Tranh do dự nói: ”Thiếu phu nhân, tôi đã nói hết quá trình kiểm tra cho thiếu gia, thật ra ngài ấy đã nắm rõ, để ngài ấy…”
Nhưng anh ta còn chưa nói xong đã bị Nam Khuê cắt lời.
”Nếu như anh không muốn đi với tôi thì tự tôi sẽ đi.”
Dứt lời Nam Khuê vòng qua anh ta đi về phía trước.
“Thiếu gia…” Trần Tranh hoảng hốt nhìn về phía Lục Kiến Thành.
“Đi với cô ấy đi!” Lục Kiến Thành lập tức nói.
”Được.”
Mấy phút sau, Trần Tranh ngồi ở ghế lái đưa Nam Khuê đi.
Nam Khuê ngồi ở hàng ghế sau, vẻ mặt cô bình tĩnh, giống như không có chút dao động nào.
Nhưng chỉ có mình cô biết, trong lòng cô đang vô cùng khó chịu.
Tối qua cô để một người đàn ông như Trần Tranh ở trong phòng mình hơn một tiếng đồng hồ.
Hôm nay cô cố ý để Trần Tranh thay thế chuyện mà một người chồng như anh hay làm, đi khám thai với cô.
Cô cho rằng hôm nay anh sẽ nổi giận.
Nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh.
Giống như mặc kệ ai đưa cô đi vậy.
Anh không tức giận, cũng không ghen.
Vậy thì anh quay về bên cạnh cô làm gì chứ?
Vì đền bù, vì áy náy sao?
Đó không phải là điều cô muốn.
Thật ra cô cũng không nỡ làm lơ anh, chỉ là trong lòng cô có chút tức giận và chút tính khí công chúa, muốn để anh dỗ dành một chút mà thôi.
Hai ba ngày mà thôi, cô cũng không chống cự được bao lâu.
Cô chỉ muốn để anh chịu chút cảm giác ”bị lãng quên”.
Thấy anh rộng lượng như vậy, trong lòng cô không nhịn được mà cảm thấy khó chịu.
Nam Khuê vẫn luôn nhìn về phía trước nên cô không biết rằng Lục Kiến Thành đang chầm chậm lái xe phía sau.
Anh giữ khoảng cách rất tốt, không xa không gần.
Đến gần anh sợ cô sẽ từ chối.
Cách xa anh lại không yên tâm.
Đến bệnh viện, quả nhiên Trần Tranh rất quen thuốc, đầu tiên mang Nam Khuê vào đi lấy số nộp tiền, sau đó đi cùng cô đến khoa sản đợi kiểm tra.
Lục Kiến Thành vẫn luôn đi theo.
Đến sảnh khoa sản, Nam Khuê và Trần Tranh ngồi ở hàng thứ hai, Lục Kiến Thành ngồi ở hàng cuối.
Vừa ngồi xuống anh đã nghe thấy những tiếng thảo luận nho nhỏ bên tai: “Cô nhìn đôi vợ chồng kia đi, thật đẹp đôi nha!”
”Không chỉ người vợ mang thai vẫn xinh đẹp mà người cha ngồi cạnh cô ấy cũng quá đẹp trai rồi!”
Lục Kiến Thành nghe xong cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rõ ràng anh mới là chồng cô, mới là cha của bé cưng.
Nhưng hôm nay anh lại là một người đứng xem, một người cô đơn.
Điều càng khiến anh khó nuốt trôi hơn chính là tất cả đều do một mình tạo ra.
”Lục Kiến Thành, mày biết gì không? Đáng đời mày lắm.”
Ngồi chưa được mấy phút đã đến lượt Nam Khuê.
Lúc cô đi vào, Lục Kiến Thành lập tức đi theo, anh đứng ở nơi cách đó không xa lo lắng chờ đợi.
Cách một cánh cửa, anh đứng ở ngoài yên lặng nghe bác sĩ dặn dò.
Mỗi một lần kiểm tra cuối thai kì Nam Khuê đều rất căng thẳng, cô cẩn thận hỏi: “Bác sĩ, con tôi thế nào?”
”Tình trạng trước mắt không tệ.”
”Vậy tôi có cần sinh mổ để đứa nhỏ ra sớm hơn chút không?”
Bác sĩ lập tức lắc đầu: ”Hiện tại cô và đứa nhỏ đều an toàn, em bé có thể ở trong bụng cô lâu ngày nào hay ngày đó, bây giờ đứa nhỏ còn chưa đủ tháng, sau khi chào đời sức khỏe và sức miễn dịch sẽ rất yếu.”
”Bây giờ đứa nhỏ ở trong bụng cô một ngày bằng ở ngoài này mười ngày, cho nên vì em bé, cô nhất định phải cố lên.”
Nam Khuê gật đầu: ”Cảm ơn bác sĩ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho mình và em bé.”
”Ừm, cô đi kiểm trai tim thai đi!”
Nam Khuê cầm giấy lên đến phòng kiểm tra tim thai.
Mấy phút sau, đột nhiên Lục Kiến Thành nghe thấy tiếng của bác sĩ bên trong.
”Đứa bé vẫn không cử động, cũng không có chút biểu hiện nào, chồng cô đang ở ngoài đúng không, như thế này đi, cô nói anh ấy đi mua cho cô kẹo que hoặc socola đi.”
Nghe vậy, Lục Kiến Thành nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.
Anh chạy thẳng đến quầy đồ ăn vặt ở tầng một.
Sau khi nghe chủ tiệm gợi ý, anh đã mua rất nhiều đồ ngọt mà đa số trẻ em thích ăn.
Lục Kiến Thành mang theo một cái túi đầy đồ, nhanh chóng chạy về.
Trần Tranh vừa nhận được điện thoại của Nam Khuê, anh ta đang định đi mua, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lục Kiến Thành nhét túi đồ vào tay anh ta.
Anh thở dốc nói: “Mau, mang vào cho cô ấy đi.”
“Thiếu gia, đây là đồ ngài mua, ngài vẫn nên tự mình đưa cho thiếu phu nhân thì hơn.”
Lục Kiến Thành nhớ đến sự kháng cự của cô khi nghe anh nói muốn đi kiểm tra thai định kì, mắt sắc tối lại: ”Không cần, anh đưa cho cô ấy đi.”
Lúc Nam Khuê nhận đồ thì vô cùng bất ngờ: “Sao nhanh vậy?”
Trần Tranh không trả lời.
Mãi cho đến khi Nam Khuê kiểm tra xong, anh ta mới nói: “Thiếu phu nhân, thật ra những thứ ban nãy là do thiếu gia mua.”
”Ngài ấy nghe nói bác sĩ cần nên đã lập tức chạy xuống mua.”
Nam Khuê sửng sốt: ”Anh ấy đến đây khi nào vậy?”
“Thật ra lúc nãy ngài ấy vẫn luôn đi sau cô, từ khi chúng ta đến bệnh viện, đến khi cô khám thai ngài ấy chưa từng rời khỏi đây, vẫn luôn yên lặng đi theo cô.”
Lần này Nam Khuê vô cùng bất ngờ.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn quanh một vòng nhưng lại không phát hiện bóng dáng anh ở đâu hết.
“Thật sao?” Nam Khuê có chút cô đơn hỏi lại.
Ngồi ở ghế sau, cô có chút không tập trung.
”Trần Tranh, bây giờ tôi không muốn về, anh đưa tôi đến trung tâm thương mại phía trước đi, tôi muốn đi dạo mua vài thứ cho em bé.”
”Được, thiếu phu nhân.”
Trần Tranh rẽ trái trên đường phía trước, Lục Kiến Thành cũng lập tức rẽ trái.
Xe của hai người cách mấy chiếc xe, nối đuôi nhau đi vào hầm đậu xe của trung tâm thương mại.
Lúc Lục Kiến Thành đậu xong xe đi lên thì Nam Khuê và Trần Tranh đã ở trong cửa hàng thời trang nam.
Cách cửa kính, anh thấy rõ khuôn mặt của Nam Khuê.
Cô đang cầm một bộ quần áo, lúc nghe nhân viên giới thiệu, khuôn mặt cô dịu dàng nhẹ nhàng, khóe miệng mang nụ cười nhẹ.
Cả người cô đều chìm trong sự hạnh phúc và vui vẻ.
Cô như thế sao có thể không đẹp được chứ?
”Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành không kiềm chế được mà gọi tên cô.
Nhưng anh biết cô không nghe được.
Nam Khuê nghe nhân viên giới thiệu, cô chọn chút đồ cần dùng sau khi sinh.
Mỗi một lần chọn một thứ gì đó, cô đều vô cùng cẩn thận dịu dàng.
Trần Tranh luôn ở bên cạnh cô.
Nam Khuê đi chỗ nào thì anh ta đi chỗ đó.
Đột nhiên nhìn quần áo trước mắt, cô dừng lại, tự mình lấy mấy món xuống, sau đó xoay người hỏi nhỏ.
”Trần Tranh, anh thấy cái nào đẹp nhất?”
Trần Tranh cười đáp lại: “Thiếu phu nhân thích cái nào nhất?”
”Cái nào cũng đẹp, tôi đều thích hết, không biết nên lấy cái nào nên mới hỏi ý kiến anh một chút.”
Vì bị quần áo che nên Nam Khuê không thể thấy Lục Kiến Thành.
Nhưng thật ra hai người lúc này đang cách nhau rất gần.
Cho nên những lời Nam Khuê nói lúc này Lục Kiến Thành đều nghe không sót chữ nào.
Giây phút này anh không biết tâm trạng của mình đang như thế nào.
Ghen tị?
Ghen tuông?
Tức giận.
Rõ ràng lúc này người nên ở bên cạnh cô phải là anh, nhưng từ đầu đến cuối lại là một người đàn ông không liên quan thay thế.
Nam Khuê đưa tay đẩy quần áo trên giá, cũng đúng lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy Lục Kiến Thành.