Anh hé môi, khẽ ngọ nguậy muốn nói ra.
Tuy nhiên trong đầu lại vô cùng hỗn loạn, anh chỉ nhìn thấy một cô gái, trông thấy nửa người trên của cô ấy mặc một chiếc váy trắng.
Đó là một bóng lưng xinh đẹp và tao nhã.
Nhưng khuôn mặt của cô gái đó trông như thế nào, anh lại không thể nhìn rõ được.
Anh cố gắng suy nghĩ, cố gắng để khiến cô ấy quay người.
Nhưng đầu thật sự quá đau, cả người giống như muốn nổ tung.
Cuối cùng, anh chịu không nổi nữa.
Anh ôm đầu, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt đầy đau khổ.
Nam Khuê giang tay ra, trực tiếp ôm lấy anh.
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai anh như gió thoảng: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, nếu như đau đầu, vậy chúng ta đừng nghĩ nữa.”
“Anh đừng buồn, ôm em rồi hít thở sâu có được không?”
Nghe những lời của cô, Cố Mạc Hàn đột nhiên cảm thấy trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đầu dường như không còn đau như vậy nữa.
Theo tiết tấu của cô, anh bắt đầu hít thở.
“Trần Tranh, nước ấm.” Nam Khuê gọi.
“Thiếu phu nhân!”
Tốc độ của Trần Tranh luôn luôn rất nhanh, lập tức đưa một cốc nước tới.
Nam Khuê nhận lấy, nhẹ nhàng đưa lên miệng Cố Mạc Hàn: “Uống chút nước đi.”
Giờ phút này, anh rúc vào trong lòng cô, tựa như một đứa trẻ bị thương vậy.
Trong nháy mắt, trái tim cô trở nên mềm nhũn.
Sau khi uống nước xong, phải qua một lúc sau, cảm xúc của Cố Mạc Hàn mới ổn định lại.
Tuy nhiên, những món ăn trên bàn giống hệt trong bức ảnh trên điện thoại của cô.
Cố Mạc Hàn biết rõ những thứ tương giống hệt nhau như thế, chắc chắn không phải là trùng hợp.
Lúc dùng bữa, tất cả các món trên bàn Nam Khuê đều ăn.
Duy chỉ có đĩa tôm bạc đất kia.
“Sao lại không ăn tôm?” Cố Mạc Hàn hỏi.
“Trước kia ăn tôm, em chưa bao giờ phải tự tay bóc vỏ, đều là anh ấy bóc vỏ cho em.”
Trong lòng mọi người đều biết rõ “anh ấy” trong câu này là ám chỉ ai.
Nếu như Nam Khuê đã không vạch trần, Cố Mạc Hàn cũng đành giả vờ như không biết.
Tuy nhiên, đôi khi cơ thể sẽ thành thật hơn lời nói.
Chẳng hạn giờ phút này, tay của anh đã thuần thục cầm lấy tôm, nghiêm túc bóc vỏ.
Sau đó, anh chấm gia vị và bỏ vào bát của Nam Khuê.
Toàn bộ động tác cơ hồ được thực hiện một mạch.
Nam Khuê nhìn con tôm trong suốt long lanh đã được bóc vỏ kia, hốc mắt bỗng nhiên có cảm giác ươn ướt và trướng lên.
Nếu không phải cô nhịn, thì cô sợ rằng mình sẽ khóc mất.
Không biết đã bao lâu rồi, từ sau khi anh mất tích, đây là lần đầu tiên cô được ăn tôm do chính tay anh nấu và bóc vỏ.
Từ lúc anh rời đi, bởi vì không có ai bóc tôm cho, cô quả thực vẫn chưa đụng đến tôm lần nào.
Cầm đũa lên, cô nhẹ nhàng gắp bỏ vào miệng.
Nhai một hồi, vị ngọt của tôm và vị chua của nước chấm ngay lập tức bùng lên trên đầu lưỡi, vị giác được thỏa mãn.
“Thế nào?”
Cố Mạc Hàn căng thẳng hỏi.
Chẳng biết tại sao anh lại căng thẳng như vậy, lo lắng trước sự đánh giá của cô về món tôm này.
Nam Khuê lại cẩn thận nhai nhai.
Sau đó, cô bày ra nét mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: “Rất ngon, giống y như hương vị trước đây.”
“Vậy thì tốt, cô ăn nhiều một chút.”
“Vậy ý của anh là bóc cho em à?” Nam Khuê hỏi.
Cố Mạc Hàn không nói gì, nhưng tay đã bóc từng con tôm và đặt chúng vào đĩa.
Ăn xong bữa tối, Nam Khuê để anh đi dạo trong sân và hóng gió cùng mình.
Cố Mạc Hàn không từ chối.
Tuy nhiên, hai người vừa đi được vài bước, thì điện thoại của anh vang lên.
Chẳng cần nghĩ, chắc chắn là Chu Hiểu Tinh gọi đến.
“Nghe máy đi, em không độc đoán đến vậy đâu.” Nam Khuê nói.
Cố Mạc Hàn cầm điện thoại, đi sang một bên khác.
Sau khi nối máy, bên kia lập tức truyền đến âm thanh sốt ruột của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, sao hôm nay đã muộn vậy rồi mà anh vẫn chưa về?”
“Hiểu Tinh, anh có chút việc, có thể ba ngày sau mới về, mấy ngày này, em ở nhà nhớ tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Ba ngày ư? Lâu vậy sao?”
“Ừ!”
Cố Mạc Hàn tưởng rằng mình đang cách Nam Khuê rất xa.
Nhưng thực tế sân chỉ rộng như vậy, cho dù hai người mỗi người đứng một bên, cô vẫn có thể nghe thấy lời anh nói.
Cất điện thoại, Cố Mạc Hàn đi về phía Nam Khuê.
Nam Khuê đột nhiên nhìn anh: “Tại sao lại không dám nói thật?”
“Tôi không thể làm tổn thương cô ấy.”
Câu trả lời của Cố Mạc Hàn rất ngắn gọn.
Hay cho một câu không thể làm tổn thương, Nam Khuê phát hiện mình không có gì để nói.
Đi được một đoạn, Nam Khuê nhanh chóng cảm thấy mệt vì bụng đã lớn.
Cô ngồi trên ghế, hơi ngả người ra sau.
Cả hai đều không lên tiếng, chỉ có làn gió nhẹ thổi qua.
Nhất thời, không khí bỗng im ắng.
Chỉ có vầng trăng tròn trên đỉnh đầu sáng lạ thường.
Một lúc sau, Cố Mạc Hàn quay đầu sang, vừa định mở miệng, chợt phát hiện Nam Khuê đã híp mắt, có vẻ như đang ngủ.
Có lẽ do buồn ngủ, cô từ từ nhắm nghiền hai mắt, đầu còn đang lắc từ bên này sang bên kia.
Bộ dạng kia thật đáng yêu làm sao.
Đột nhiên, cô nghiêng đầu một cái, trực tiếp gục xuống vai Cố Mạc Hàn.
Bởi vì được dựa vào một vật ấm áp và dễ chịu, Nam Khuê dường như cũng cảm nhận được điều đó, cô di chuyển cơ thể, rồi lại rục rịch đầu để tìm một vị trí thoải mái.
Sau đó chầm chậm nhắm mắt và tiếp tục ngủ.
Lời Cố Mạc Hàn định nói bỗng nhiên liền thu hồi lại.
Anh không quấy rầy Nam Khuê ngủ.
Qua một lúc lâu sau, gió đêm nổi lên, Cố Mạc Hàn sợ cô lạnh, tính cởi áo ra khoác lên người cô.
Chợt phát hiện áo khoác mặc trên người mình, mà cô lại đang dựa vào, căn bản không thể cởi được.
Lúc này, Trần Tranh cầm trong tay một chiếc áo khoác đi tới.
“Đêm đã khuya, giúp thiếu phu nhân đắp lên đi, kẻo cô ấy bị cảm.”
Cố Mạc Hàn cầm lấy và nhẹ nhàng đắp lên.
Ánh mắt lại nhìn vào rần Tranh, anh hỏi: “Cậu là một người đàn ông, vậy mà có thể nhớ được những chi tiết nhỏ như thế, nếu tôi nhớ không lầm, cậu gọi cô ấy là thiếu phu nhân, ắt hẳn không nên có những ý nghĩ không thiết thực với cô ấy.”
“Thiếu gia nói gì vậy, tôi vẫn luôn ghi nhớ thân phận của mình, cô ấy là thiếu phu nhân, tôi không dám có ý nghĩ bất chính, chỉ làm tốt bổn phận của mình thôi.”
Cố Mạc Hàn cảm thấy mình thật khó lý giải.
Anh thế mà lại ghen với người này, hoàn toàn vô lý.
“Thiếu gia, tôi vẫn phải nhắc nhở anh một chút, nếu như nửa tiếng nữa thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh, mong anh bế cô ấy về giường.”
“Cơ thể của cô ấy yếu ớt, mang thai đứa trẻ này rất nguy hiểm, không thể phạm một chút sai lầm nào, cho nên anh nhất định phải thật cẩn thận, nhất định phải chăm sóc tốt cho thiếu phu nhân.”
Cố Mạc Hàn lạnh lùng đáp lại: “Được, tôi nhớ rồi.”
Thực ra, khi cả hai đang nói chuyện, Nam Khuê đã tỉnh rồi.
Chỉ là cô vẫn nhắm mắt, không nói gì.
Không lâu sau khi Trần Tranh rời đi, Cố Mạc Hàn nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ.
Không chờ đợi thêm, anh trực tiếp cúi người bế Nam Khuê lên.
Cô đang mang thai, hơn nữa còn là ở cuối thai kỳ. Bởi vì có em bé, nên cân nặng của cô đương nhiên tăng lên một chút.
Nhưng cho dù như thế, cũng không đến 60kg.
Cố Mạc Hàn vẫn có thể bế cô một cách dễ dàng.
Lúc lên tầng, Nam Khuê tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh.
Về đến phòng, anh đặt Nam Khuê lên giường, sau khi đắp chăn cho cô xong, Cố Mạc Hàn đang định rời đi.
Ngay lúc này, Nam Khuê đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh.
Giọng điệu mềm mỏng, dịu dàng làm nũng: “Ông xã, em không muốn ngủ một mình, anh ngủ cùng em được không?”