“Anh đã về rồi à?” Nam Khuê hỏi.
Chu Tiễn Nam lập tức gõ lại: “Đúng vậy, vừa mới về.”
“Thật tốt, hoan nghênh anh bình an trở về.”
“Bên cạnh cô có người à?” Chu Tiễn Nam lại hỏi, từ giọng nói của cô có thể thấy cô đã khá say, cho nên anh rất lo lắng.
“Người sao?”
Nam Khuê nhìn quanh một vòng rồi ngơ ngác trả lời: “Có chứ, ở đây rất đông người, chỗ nào cũng có người, nhưng họ đều đang nhảy, đang quẩy, tôi không muốn đi, nên đã ngồi ở đây uống đồ uống một mình”.
Đồ uống sao?
Khả năng nhận biết của Chu Tiễn Nam rất nhạy bén, trong quán bar có rất nhiều loại rượu được đặt tên theo đồ uống, tuy mùi vị rất giống đồ uống nhưng lại có tác dụng chậm, các cô gái rất dễ trúng chiêu.
Bây giờ xem ra cô đã say rồi, hơn nữa còn rất say.
“Em đang ở đâu?”
“Tôi à?” Nam Khuê nhìn quanh quán một hồi sau đó mới đọc ra tên quán: “Tôi đang ở quán bar **.”
“Được rồi, em chờ tôi ở đó, đừng chạy lung tung, tôi tới tìm em.”
Nói xong, Chu Tiễn Nam lập tức nói với Đỗ Bằng: “Tới quán bar **.”
“Đại ca, anh định tìm cô ấy à?”
“Cậu đoán xem?” Chu Tiễn Nam hỏi ngược lại.
Đỗ Bằng: “…”
Cậu có vẻ như đã hỏi thừa rồi.
Đặt điện thoại xuống, Nam Khuê nằm gục lên bàn, cô say đến mức choáng váng, cả người đều mềm oặt.
Đừng nói là đi, cô cảm giác mình còn không bò được nữa.
Không chỉ vậy, ngay cả cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ, mờ mờ ảo ảo, tất cả đều quay cuồng.
Đúng lúc này, cô mơ hồ cảm nhận được có vài người đàn ông đi về phía mình.
Trong lòng Nam Khuê có một dự cảm chẳng lành, ngay sau đó, người đàn ông đi tới, nhiệt tình nói: “Em gái, một mình à, em say rồi, để mấy anh đưa em về nào.”
“Không cần, tôi có thể tự về.”
Nhưng mấy tên đàn ông kia đã kìm không được, một người bắt lấy tay cô, một người nhấc vai cô, đem Nam Khuê túm lên.
Mặc dù Nam Khuê rất say nhưng vẫn có thể phân biệt được.
Cô vươn tay đẩy bọn họ ra: “Tránh ra, mấy người tránh ra.”
“Em gái, em rất xinh đẹp đấy, đừng ngại ngùng nữa!” Móng heo của tên kia lại dừng trên người cô.
Nam Khuê vừa giãy giụa vừa khóc: “Đừng, mấy người đừng chạm vào tôi.”
“Tránh ra.”
Nhưng mà, vất vả lắm mấy người kia mới săn được một con mồi thì làm sao có thể buông tha cho được.
Thấy không có người quan tâm, mấy tên kia càng thêm liều lĩnh, dường như muốn kéo Nam Khuê ra ngoài ngay lập tức.
Bị bọn họ lôi kéo, Nam Khuê cũng tỉnh táo ra một chút, cô biết thế nào cũng không thể để mấy tên này lôi đi được, nếu không cô liền xong đời.
“Cút đi, cút đi…”
“Tất cả mấy người cút hết cho tôi.”
Nam Khuê đẩy bọn họ ra, muốn chạy đi.
Nhưng mà cô quá say, mới chạy được hai bước chân đã mềm nhũn, lảo đảo ngã thẳng trên mặt đất.
Nền đất rất cứng.
Trong nháy mắt cô đập mặt vào nền đá hoa, cô cảm thấy rất đau, đau xuyên tim.
Nhìn thấy cô ngã, mấy tên kia lại tiến đến, nụ cười của chúng khiến Nam Khuê không rét mà run.
Cô ôm lấy mình, liên tục lùi về sau.
Lùi một bước, lại lùi một bước.
Nhưng phía sau cô là một chiếc bàn, cô như muốn chui cả vào gầm bàn rồi.
Thấy cô không còn đường lui, mấy tên kia bắt đầu kiên nhẫn, chậm rãi đến gần, chậm rãi giày vò.
“Cầu xin các người, làm ơn…tha cho tôi.”
“Tôi đã kết hôn, không phải mục tiêu mà mấy người đang tìm kiếm.”
Nam Khuê sợ hãi run lên, thanh âm cực kỳ nhỏ, giọng nói cũng không ngừng run rẩy.
“Em gái, nói dối không phải là thói quen tốt, em đẹp như vậy, sao có thể đã lấy chồng được chứ?” Tên đàn ông cười lớn nói.
Nam Khuê ôm chặt lấy mình, đáng thương cầu xin: “Tôi thật sự có chồng rồi, tôi không nói dối mấy người.”
“Mấy người buông tha cho tôi đi!”
Nhưng mấy tên này đã sớm xác định mục tiêu rồi, sao có thể để cô đi dễ dàng như vậy!
Một trong số mấy tên đó đã gấp không chờ nổi nữa, xoa xoa tay cười tủm tỉm đi lên.
Nam Khuê lập tức sợ hãi, ngay lúc đó đầu óc cô trở nên trống rỗng, cô không biết làm gì nữa.
Sợ.
Chỉ có sợ.
Nỗi sợ hãi vô tận.
Nhìn thấy tên đàn ông càng ngày càng đến gần mình, khuôn mặt anh ta không ngừng phóng đại trước mặt cô, theo bản năng của cơ thể, cô sờ được thứ gì đó trên bàn, không chút nghĩ ngợi liền đập thẳng vào tên đó.
Trong nháy mắt, bịch một tiếng.
Tên đàn ông kia che đầu lại, thảm thiết kêu rên, trên mặt đầy đau đớn.
Sau đó Nam Khuê thấy trên đầu anh ta chảy máu, máu chảy càng ngày càng nhiều, cuối cùng chảy đầy xuống mặt anh ta.
Gã ta duỗi tay lau một cái, nhìn thấy vết máu càng thêm phẫn nộ, lớn tiếng mắng: “Cô dám đánh tôi?”
“Hay lắm, có khí phách, mềm yếu quá ta đây cũng không thích, mấy người như cô lại làm tôi thích thuần phục hơn.”
Lúc đánh anh ta, Nam Khuê cũng không nghĩ gì nhiều, cô chỉ hành động theo bản năng thôi.
Bây giờ thấy anh ta đã chảy máu, cô thực sự sợ hãi.
Hơn nữa, biểu hiện trên khuôn mặt của tên đàn ông kia tỏ vẻ sẽ không bỏ qua làm Nam Khuê vô cùng sợ hãi, trong tay cô vẫn còn cầm gạt tàn thuốc đang dính đầy máu, máu từ gạt tàn đang chảy xuống nền nhà, từng giọt, từng giọt, vô cùng chói mắt.
Nam Khuê hoàn toàn bị dọa sợ, cô rất sợ, rất sợ.
Tay cô mềm nhũn, gạt tàn thuốc trong tay lập tức rơi xuống, đập thẳng xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng.
Thanh âm đó cực kỳ chói tai, mỗi một tiếng như đánh thẳng vào ngực cô, càng làm cô hoảng sợ hơn.
Lúc này, tên đàn ông kia ngồi xổm xuống, nhặt cái gạt tàn thuốc từ dưới đất lên.
Anh ta cầm gạt tàn trên tay, tay kia thì lau hết vết máu trên gạt tàn.
Sau đó anh ta duỗi tay về phía Nam Khuê.
Nam Khuê sợ đến mức run rẩy toàn thân, cô dùng sức lùi về sau, đến khi lưng dán vào tường, cô cũng không còn chỗ để lùi nữa.
“Không…Đừng mà……”
“Cầu xin anh, tha….tha cho tôi đi…”
Nam Khuê sợ hãi, bất lực đến phát khóc, cô cố gắng cuộn người lại, chỉ hy vọng tên kia sẽ cách xa cô một chút, nhưng mà vô dụng.
Ngay lúc đó, cô mở to mắt, trơ mắt nhìn tên đàn ông kia lau vết máu trên gạt tàn, rồi lau lên mặt cô.
Cảm giác ẩm ướt nhớp nháp ngay lập tức lan tỏa trên mặt cô.
Trong nháy mắt, Nam Khuê cảm thấy buồn nôn.
Nhưng mà, tên kia căn bản không cho cô cơ hội để nôn.
Anh ta dùng một tay bóp chặt cằm Nam Khuê, hung hăng cảnh cáo: “Ngoan ngoãn nghe lời thì cô còn có thể thoải mái chút, nếu không sẽ càng đau khổ.”
Vừa dứt lời, anh ta lại đem bàn tay đang dính đầy máu lau vào váy trắng của Nam Khuê.
Cho đến khi tay đã được lau sạch, anh ta mới nói: “Các anh em, đưa cô ta đi.”
Nam Khuê vô cùng sợ hãi, cô biết xin tha cũng vô dụng.
Nhưng mà, cô thà chết ở đây còn hơn bị chúng bắt đi.
Cô không chút suy nghĩ mà nắm lấy con dao trên bàn.
Bắt được cơ hội, cô không chút do dự cầm con dao lên đặt lên cằm, ép mình bình tĩnh lại, dứt khoát nói: “Tôi biết có cầu xin các người cũng vô dụng, nhưng các người người cũng không muốn tạo ra án mạng đúng không.”
“So với việc bị mấy người mang đi thì tôi tình nguyện chết, nếu các người không muốn xảy ra án mạng thì hãy để tôi đi!”
Con dao rất sắc, lưỡi dao kề vào cổ cũng đã chảy ra một chút máu.
Chu Tiễn Nam và Đỗ Bằng vừa vào cửa đã nhìn thấy một màn này, trong lòng lập tức lo lắng.