Giọng của một người đàn ông vang lên: “Tao là ai không quan trọng, quan trọng là”.
“Tao biết tung tích của mẹ mày, tao biết bà ấy đã đi đâu!”
Giọng nói đã được xử lý đặc biệt.
Không thể nhận ra là ai.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhả ra một chữ: “Nói!”
“Ha ha ha!”
Đối phương điên cuồng cười lớn: “Diệp Bắc Minh, mày cho rằng mày là ai?”
“Mày là ông trời sao, chúng ta cách qua điện thoại đó”.
“Tao không nói thì mày có thể làm gì được tao?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Vậy mày đợi chết đi”.
Trực tiếp tắt máy.
Dứt khoát nhanh gọn.
Không cho đối phương cơ hội được nói!
Vãi!
Đối phương thộn mặt, mình còn chưa nói ra lời uy hiếp nữa mà.
Sao Diệp Bắc Minh lại tắt máy rồi?
…
Anh trở về nơi ở của Cửu sư tỷ.
Mùi thơm của đồ ăn ập đến.
Diệp Bắc Minh đẩy cửa đi vào, cửu sư tỷ cười vui vẻ: “Tiểu sư đệ, đệ về rồi à”.
“Đệ tu luyện ba ngày không ăn cơm, tỷ sợ đệ đói chết đấy”.
“Mau đến ăn cơm đi”.
Diệp Bắc Minh đi đến.
Anh ngồi xuống vừa ăn vừa nói: “Cửu sư tỷ, giúp đệ một việc”.
“Việc gì?”
Cửu sư tỷ gắp thức ăn cho Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy điện thoại ra, mở nhật ký điện thoại.
Chỉ vào một số trong đó: “Điều tra vị trí của số thuê bao này cho đệ, tốt nhất có thể điều tra chủ nhân của nó”.
“Đơn giản, đệ yên tâm ăn cơm trước đi”.
Cửu sư tỷ cười nói: “Ăn cơm xong, tỷ nói hết thông tin cho đệ”.
“Được”.
Sau đó.
Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “A lô, tôi là hoàng hậu Hồng Đào”.
“Năm phút, tôi muốn có tất cả thông tin của số thuê bao này”.