"Anh Diệp, rốt cuộc anh là quái vật gì vậy?"
Cô ta run rẩy toàn thân, hai chân cũng run cầm cập!
Hoàn toàn không thể đứng vững được nữa!
…
Cũng trong lúc đó.
Thần Giới, Vạn Thần đỉnh.
Một vị Thiên Thần cổ xưa mở mắt ra, mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều run rẩy!
"Tàn hồn của bổn tọa đã chết..."
Người này có chút khó tin, bấm ngón tay tính toán.
Nheo mắt lại, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Lại là Huyền Giới? Người được ông trời chọn lựa? Kẻ may mắn?"
Đầu ngón tay phá vỡ lòng bàn tay, ép mấy giọt máu tươi chảy ra!
Ngưng tụ thành một bức chân dung!
Nếu như Diệp Bắc Minh ở chỗ này thì anh nhất định sẽ nhận ra người trong bức tranh chính là mình!
Khoảnh khắc nhìn thấy bức chân dung này, đôi mắt Thiên Thần mở to: "Là cậu ta? Cậu ta đã trở lại!"
Lúc này, bên trong hang động.
Diệp Bắc Minh nắm chặt năm ngón tay, một luồng sức mạnh cường đại ngưng tụ: "Đây chính là cảnh giới Chúa Tể sao? Một chúa tể của thế giới nhỏ!"
"Nếu như cảnh giới Siêu Phàm trong tôi là một con hổ dũng mãnh, vậy thì cảnh giới Chúa Tể giống như một con rồng khổng lồ!"
"Nếu như chúng ta gặp lại đám người Bách Lý Tranh Vanh..."
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại.
Giơ tay lên giết!
Lúc này, giọng nói của Thẩm Nại Tuyết lại vang lên bên tai: "Anh… Anh Diệp… Anh…"
"Anh thật sự đã tiến vào cảnh giới Chúa Tể sao?"
Giọng nói của cô ta run rẩy!
Mặc dù Thẩm Nại Tuyết đang ở cảnh giới Hư Vương!
Diệp Bắc Minh đã vượt xa hai cảnh giới lớn!
Nhưng Thẩm Nại Tuyết lại có một loại trực giác, hai cảnh giới lớn này đối với Diệp Bắc Minh mà nói căn bản không đáng kể chút nào!
Nếu là một trận chiến sinh tử, cô ta sẽ không thể trụ nổi được một giây nào dưới kiếm của Diệp Bắc Minh!
"Thực lực của anh vừa rồi chỉ mới là cảnh giới Siêu Phàm sao?"
Lê Mộng Ly mới vừa tỉnh lại thì đúng lúc nhìn thấy Diệp Bắc Minh thăng cấp thành công!
Không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng!
Trong lòng đã sớm nổi lên sóng to gió lớn!
Diệp Bắc Minh gật đầu.
"Xì!"
Lê Mộng Ly hít một hơi khí lạnh.
Cô ta bước nhanh về phía trước, đi vòng qua vòng lại Diệp Bắc Minh mấy chục vòng rồi mới dừng lại!
Đôi mắt xinh đẹp không ngừng co lại: "Rốt cuộc anh là quái vật gì vậy? Chỉ mới cảnh giới Siêu Phàm mà đã có thể chiến đấu với cảnh giới Đế!"
"Bây giờ lại đạt đến cảnh giới Chúa Tể, chẳng phải là…"
Lê Mộng Ly không dám nói tiếp nữa!
Yêu nghiệt đáng kinh ngạc như vậy, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ học viện Viễn Cổ cũng chưa từng gặp qua người như vậy!
Đột nhiên.
Lê Mộng Ly giống như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đầy thành khẩn nói: "Anh Diệp, chuyện vừa rồi là do Lê Mộng Ly tôi không đúng!"
"Tôi ở chỗ này thành tâm xin lỗi anh!"
Nói xong, hơi quỳ gối xuống.
Diệp Bắc Minh không phải là người nhỏ mọn, chỉ thoải mái cười nói: "Tôi vẫn thích dáng vẻ bướng bỉnh không phục tùng của cô hơn!"
Lê Mộng Ly đỏ mặt liếc nhìn anh: "Anh Diệp, nói đùa thôi, mời anh gia nhập học viện Viễn Cổ!"