Tô Lê nhìn Diệp Bắc Minh: “Trung Châu có chín mươi chín Long Sơn, đã từng là trung tâm của thế giới Chân Võ!”
“Thời Thượng Cổ là tổ địa của nhà họ Diệp, sau khi nhà họ Diệp Thượng Cổ diệt vong, Trung Châu bị nhà họ Từ chiếm lĩnh”.
“Nhà họ Từ mà anh muốn đến ở trên khối Đại Lục dưới chân”.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.
Đột nhiên.
Tô Lê ngẩng đầu, lập tức phản ứng lại!
Kinh hãi kêu một tiếng: “A!”
“Anh Diệp, anh họ Diệp, chẳng lẽ có quan hệ với nhà họ Diệp Thượng Cổ?”
Diệp Bắc Minh cười tế nhị: “Nói không chừng tôi đúng là con cháu của nhà họ Diệp Thượng Cổ thật đấy!”
“A?”
Cơ thể của Tô Lê run lên.
‘Trời ơi, chẳng lẽ mình ngẫu thiên giúp được người của nhà họ Diệp Thượng Cổ thật ư?’
Diệp Bắc Minh chắp tay với Tô Lê: “Cô Tô, cảm ơn cô giúp đỡ, cáo từ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sớm đã xác định vị trí của mẹ, bây giờ Diệp Bắc Minh muốn gặp mẹ thân sinh của mình!
Tô Lê vội tiến lên, ngăn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, đợi đã!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô Tô, sao thế?”
Tô Lê hỏi: “Anh Diệp, anh định trực tiếp đến nhà họ Từ ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Tô Lê há hốc miệng, nuốt nước miếng: “Anh Diệp, không phải tôi coi thường anh, thực lực của nhà họ Từ vô cùng khủng bố”.
“Với thực lực của anh, giống như một con kiến khiêu khích trước mặt một đám cự long, chết chắc không nghi ngờ!”
“Càng đừng nói ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ mà anh muốn đi cướp, nơi đó được gọi là nơi khủng bố đệ nhất của nhà họ Từ!”
“Võ giả cảnh giới Thần Đế đi vào, vốn không có tư cách sống sót đi ra”.
“Cho dù là chí tôn, cũng không thể rút lui an toàn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của cô Tô, mẹ của tôi còn đang chịu khổ”.
“Đừng nói chỉ một nhà giam nhỏ bé, cho dù là địa ngục thực sự!”
“Diệp Bắc Minh tôi cũng phải xông vào!”
Nói xong, một con huyết long vút lên trời, mang theo Diệp Bắc Minh biến mất.
Chỉ còn lại Tô Lê sững sờ tại chỗ.
…
Trong đại điện nhà họ Từ.
Sau khi Từ Thiên từ ngục giam Trấn Hồn về đến đại diện, lập tức bế quan.
“Với thiên phú của kẻ này, cùng lắm nửa năm hắn có thể đến được Đại Lục Thượng Cổ”.
“Thời gian nữa năm, cũng đủ cho mình rồi”.
“Nửa năm sau, bản tọa dùng máu tươi của hắn tế sống, nhất định có thể mở cánh cửa kho báu của nhà họ Diệp!”
Cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất trong ngục giam Trấn Hồn.
“Phụt…”
Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đều là vết máu.
Bà ngồi khoanh hai chân, bắt đầu vận công trị tương.
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua vang lên: “Cô gái, sau khi tôi vào đây, nơi này liên tục có mấy trăm người đi vào”.
“Không ai ngoại lệ, đều nói ra bí mật của mình rồi chết”.
“Cô, là người có thể kiên cường nhất mà tôi từng thấy”.
“Đã vào ngục giam Trấn Hồn rồi thì đừng cứng miệng nữa, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết”.
“Chi bằng nói ra bí mật của cô, chết một cách thoải mái!”
Diệp Thanh Lam cười yếu ớt: “Tiền bối, chẳng phải ông cũng ở đây sao, đừng nói lời mỉa mai nữa”.
“Ồ?”
Ông lão nhếch nhác trong phòng giam đối diện ngẩn người.