Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết dồn dập, Trương Thiên Vũ không nhịn được quay đầu nhìn!

Sợ đến trái tim suýt nổ tung, bảy người cảnh giới thần tôn lại không ngăn được một đường kiếm quỷ dị đó, đã hóa thành bảy cái xác khô!

Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất!

“Hắn ta đâu?”

Trong lúc Trương Thiên Vũ nghi hoặc, đồng thời cảm thấy phía trước có khí tức băng lạnh ập đến.

Run rẩy quay đầu, trước mắt chính là khuôn mặt như tử thần của Diệp Bắc Minh!

“Cậu Diệp, đừng…”, Trương Thiên Vũ sợ hãi quỳ dưới đất.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp đâm xuyên lồng ngực của hắn!

Liền sau đó, Trương Thiên Vũ hoàn toàn hóa thành xác khô!

“Cảm ơn chủ nahan, sức mạnh trong cơ thể của mấy kẻ này khá được, mấy ngày tiếp theo tôi không cần ngủ say rồi!”, giọng một cô gái vang lên.

Diệp Bắc Minh cười, cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.

Về đến trước mặt ba người Hầu Tử, Lãnh Thanh Thu, Thạch Trung Hổ, sau khi trị thương cho họ.

“Nơi này không thể ở lại lâu, chúng ta rời khỏi đây trước rồi tính!”

Mấy người Diệp Bắc Minh vừa đi khỏi, một đám võ giả đến muộn.

Nhìn hiện trường đổ nát, đám người cau mày: “Đã kết thúc rồi ư?”

“Báo, phát hiện chín cái xác khô!”

“Đi, mau đi xem!”

Chín cái xác khô, xếp hàng thẳng tắp.

Các võ giả có mặt đều cau mày!

Một người đàn ông trung niên khuôn mặt chữ điền, không giận mà uy nghiêm lên tiếng: “Kỷ huynh, ông thấy thế nào?”

Kỷ huynh chắp hai tay sau lưng, cất giọng trầm trọng: “Nhìn những xác khô này, hình như đã chết mấy chục năm rồi!”

“Nhưng dấu vết chiến đấu gần đây hoàn toàn mới, chắc chắn không quá nửa canh giờ!”

“Chẳng lẽ có người điều khiển những xác khô này chiến đấu?”

Đột nhiên, một thanh niên trong đám đông ôm chặt miệng: “Công tử…”

Soạt!

Mọi người đều quay đầu, ánh mắt nhìn lên người thanh niên!

Anh Kỷ giơ tay ra tóm, một luồng sức mạnh vô hình tóm người thanh niên, vứt hắn sang bên cạnh xác khô: “Mày vừa nói cái gì? Mày biết những xác khô này?”

Sắc mặt người thanh niên trắng bệch: “Trang phục này là của con trai tông chủ Trấn Hồn Tông tôi, nhưng công tử, rõ ràng cậu ấy còn sống lành lặn mà!”

“Hơn nữa cậu ta còn dẫn theo tiền bối Mạc Bỉ Đông cùng truy giết Diệp Bắc Minh, chắc chắn là có người giở trò đùa!”

Người đàn ông trung niên và anh Kỷ quay sang nhìn nhau một cái.

Đôi mắt của hai người cùng tỏa ra một luồng hào quang vàng kim, lục soát chín cái xác khô!

“Suýt! Chết vì bị hút hết tinh khí sinh mệnh? Thủ đoạn thật khủng bố!”

“Chẳng lẽ có yêu tộc vượt qua Lưỡng Giới Sơn? Xương Chí Tôn trong cơ thể Diệp Bắc Minh thì sao?”

“Nói không chừng đã bị yêu tộc đưa đi!”

“Bất luận thế nào xương Chí Tôn nhất định không được rơi vào tay yêu tộc, đi! Đến Lưỡng Giới Sơn trước đã!”

Hai người gần như đồng thanh nói, lúc bay ra ngoài, đồng thời bổ sung một câu với người thanh niên: “Về nói với tông chủ nhà cậu, công tử của các người đã chết rồi!”

“Cái gì…”

Người thanh niên chân mềm nhũn, trượt mông ngồi xuống đất.

Đại điện Trấn Hồn Tông.

Một đám trưởng lão ngồi trên ghế thái sư đang bàn bạc: “Hiện nay các thế lực lớn đều đang dõi theo Thái Dương Tông, tông chủ Thái Dương Tông rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK