Long Đế cười ha ha: “Diệp Bắc Minh, cậu rất phù hợp với khẩu vị của tôi!”
“Tôi còn có rất nhiều phép thần thông, chỉ cần cậu đồng ý bái tôi làm thầy, tôi truyền tất cả cho cậu!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Thôi”.
“Được”.
Long Đế có chút thất vọng: “Diệp Bắc Minh, đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với tôi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Khí tức của Long Đế hoàn toàn biến mất trong cơ thể của anh.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Luồng tàn hồn ông ta để lại đã bị chôn vùi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Long Đế này cũng rất phù hợp khẩu vị của tôi, nếu như đi Côn Luân Hư, nhất định sẽ cứu được tàn hồn còn lại của ông ta!”
Chậm rãi quay đầu.
Trong đám người tĩnh mịch!
Tất cả mọi người vẫn giữ động tác khiếp sợ, há hốc mồm, trợn trừng mắt, trố mắt nghẹn họng nhìn Diệp Bắc Minh.
“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối Diệp!”
Vô số võ giả quỳ xuống, giọng nói đồng loạt truyền tới.
Dù là đám người Phong Cửu U, Lục Lâm Thiên, Lục Khi Sương cũng quỳ xuống!
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh ngoài kính sợ, sùng bái!
Còn có kiêng kỵ nồng nặc!
Diệp Bắc Minh tùy ý xua tay: “Chư vị cũng là vì long mạch của Long Quốc, vì dân vì nước, không cần đa lễ!”
Thư ký Tiền đi tới, hơi khom người: “Long Soái, mau nhìn long mạch đi!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Mọi người tiến về trước mấy chục mét.
Một cái khe cực đại dài mấy trăm mét xuất hiện trước mắt.
Dưới đất đen nhánh!
Một luồng khí tức hào hùng đi đôi với từng trận long ngâm.
Sâu trong khe hở đen nhánh, căn bản không biết có cái gì!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Tôi đi xuống xem chút, mọi người canh giữ ở đây!”
Vèo!
Không chờ mọi người phản đối, Diệp Bắc Minh lập tức nhảy vào trong khe.