Một lực lượng cường đại ập vào trường đao, chuẩn bị chặt đứt năm ngón tay của Diệp Bắc Minh!
Anh lạnh lùng cười một tiếng, lắc cổ tay!
"Keng" một tiếng vang giòn!
Trường đao gãy thành hai đoạn!
Bàn tay cầm đao gãy đấm ra một quyền!
Ầm!
Mặt đất sụp đổ!
Bà già áo đen phun ra mười mấy ngụm máu tươi, ngã mạnh xuống nền quảng trường giống như chó chết!
"Lý trưởng lão!"
Đám trưởng lão còn lại hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn một màn này!
Diệp Bắc Minh lười nhác nhìn bà già áo đen thêm một cái nào nữa, lập tức bước đến trước mặt Thẩm Nại Tuyết!
"Anh Diệp, anh..."
Thẩm Nại Tuyết rất kích động.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói gì cả!"
Anh khoát tay, hai viên đan dược xuất hiện trong tay.
"Ăn đi!"
Hoàn Nhan Băng Phượng trừng to mắt: "Chín đan văn, đan dược Đế phẩm!"
"Cậu có quan hệ gì với con gái tôi? Sao lại giúp chúng tôi như vậy?"
Nói rồi, bà ta nhìn về phía Thẩm Nại Tuyết.
Khuôn mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ lên!
Hoàn Nhan Băng Phượng lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ con không chịu nói lai lịch của ngọc tiêu là bởi vì cậu ta?"
Thẩm Nại Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới Thẩm Nại Tuyết tình nguyện chết cũng không tiết lộ bí mật của anh!
Vừa rồi ở trong chỗ tối, Diệp Bắc Minh đã tận mắt nhìn thấy tất cả.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những người khác không nghe thấy cuộc đối thoại đó.
Anh và Băng Phách lại có thể nghe thấy không sót một chữ nào!
Cho dù Băng Phách không nhờ vả, cách làm của Thẩm Nại Tuyết cũng đủ để anh ra tay giúp đỡ!
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Toàn bộ tế đàn run lẩy bẩy, mặt đất cũng chấn động theo!
Mặt đất dưới chân lập tức sáng lên mấy trăm phù văn.
Một trận pháp màu lam sáng lên, màn ánh sáng lớn bao phủ toàn bộ tế đàn!
"Nguy rồi..."
Hoàn Nhan Băng Phượng mặt xám như tro: "Băng Cực Đại Trận!"
"Hahahahaha!"
Bà già áo đen đứng lên, điên cuồng gầm thét: "Bà đây chẳng cần biết cậu là ai, trăm ngàn năm nay chưa ai có thể phá được Băng Cực Đại Trận!"
"Nhóc con, cậu thích xen vào việc của người khác lắm đúng không?"