Dạ Kiêu thất kinh, không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Diệp Bắc Minh đang đuổi theo, cách ông ta chưa đến một mét.
Hai người gần như sát vào nhau!
Làm sao có thể!
Sao hắn có thể có tốc độ của mình?
Dạ Kiêu ông ta dùng tốc độ làm danh hiệu!
Cho dù là người trong top 200 bảng xếp hạng ngầm cũng chưa chắc có được tốc độ của ông ta.
Cậu thanh niên này dựa vào đâu?
Đáng sợ hơn là trong ngực Diệp Bắc Minh còn đang ôm một người phụ nữ.
“Cút!”
Dạ Kiêu thẹn quá thành giận, quát một tiếng lớn.
Giơ tay đánh về phía tim Diệp Bắc Minh!
Một tiếng ‘bốp’ vang lên!
Dạ Kiêu kinh ngạc!
Cậu thanh niên này lại túm được cổ tay ông ta, sau đó dùng sức ném!
Phốc!
Một cánh tay của ông ta bị bị xé toạc!
Sau đó.
Keng!
Dạ Kiêu ngã bay ra ngoài như chó chết, đụng vào vách tường chế tạo bằng sắt thép.
Phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đều là vẻ hoảng sợ!
Thẩm Thiên Sơn cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy.
Những tướng lĩnh khác của đội Huyền Cơ mặt cũng đầy chấn động!
Chân mày thư ký Tiền nhướng mạnh, rất hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi.
Diệp Bắc Minh lao ra khỏi thiên lao: “Ông có thể tiếp tục chạy trốn”.
“Lần này, phế một cánh tay của ông”.
“Lần tiếp theo chém đầu ông”.
Cộp!
Tiện thể vứt cánh tay cụt.
Dạ Kiêu chậm rãi đứng dậy.
Im lặng nhặt cánh tay cụt của mình, đi theo.
Dạ Kiêu biết, mình ở trong tay cậu thanh niên này, không thể nào chạy mất!
Anh có thể thả mình, cũng có thể… giết mình!
...
Rời khỏi đội Huyền Cơ.
Tô Mạc Già chờ đợi trong lo lắng, nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện.
Còn mang theo cả Tô Ấu Ninh, cô ta ngây người.
Đồng thời.
Cô ta còn phát hiện thư ký Tiền bên cạnh Diệp Bắc Minh, con ngươi co rút lại: “Ông… ông là thư ký Tiền?”
“Tôi nhớ ra ông, vào ngày mừng thọ của ông nội tôi, ông đại diện cho trung khu đến chúc thọ ông nội!!!”