Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Tôi ức hiếp người quá đáng đấy, thì làm sao?”
“Cậu!”
Diệt Tuyệt Thượng Nhân tức đến suýt phun ra máu.
Chu Hoàng nhả ra hai chữ: “Quỳ đi”.
Cơ thể Diệt Tuyệt Thượng Nhân run lên, không dám tin nhìn Chu Hoàng: “Chu tiểu thư, tôi là cảnh giới Thánh chủ, tên nhóc này cùng lắm là võ thần!”
“Ngay cả võ đạo cấp cao mà cậu ta cũng chưa chạm được đến, cô… cô muốn tôi quỳ trước cậu ta?”
Chu Hoàng cười, đôi mắt chuyển động như gợn nước: “Bảo bà quỳ thì quỳ, nhiều lời thế làm gì?”
“Lão Võ, nếu bà ta không quỳ, thì ông giúp bà ta!”
“Rõ!”
Ông lão đi theo Chu Hoàng đến gật đầu.
Dậm chân, xuất hiện bên cạnh Diệt Tuyệt Thượng Nhân như quỷ mị: “Bà tự quỳ, hay tôi giúp bà?”
Diệt Tuyệt Thượng Nhân sợ đến lùi lại ba bước.
Bà ta cắn vỡ răng: “Tôi quỳ! Tôi quỳ!”
Trong ánh mất chấn hãi của mọi người.
Diệt Tuyệt Thượng Nhân thụp một tiếng quỳ trước Lãnh Nguyệt và Sát Chủ.
“Hai vị trưởng lão, xin lỗi, là lỗi của Diệt Tuyệt tôi, tôi xin lỗi hai người!”
Quỳ thật rồi?
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngẩn người: “Không sao”.
Diệt Tuyệt Thượng Nhân chậm rãi đứng lên, nhìn sang Hạ Nhược Tuyết.
Bà ta giằng co một lát, mềm đầu gối quỳ xuống: “Hạ Nhược Tuyết, Diệt Tuyệt đã sai, cầu xin cô tha thứ cho tôi!”
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Bà không làm hại tôi, còn đưa tôi tìm được Bắc Minh, bỏ qua đi”.
“Đa tạ!”
Diệt Tuyệt Thượng Nhân cắn răng đứng lên: “Chúng ta đi thôi!”
“Đợi đã!”
Giọng của Diệp Bắc Minh lại vang lên.
Mọi người nghi hoặc nhìn qua!
Diệt Tuyệt Thượng Nhân quỳ xuống xin lỗi đã khiến mọi người chấn hãi, Diệp Bắc Minh còn muốn làm gì?
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Vừa nãy bà đã do dự, bây giờ để lại một cánh tay đi!”
Đám người Thanh Huyền Tông thộn người!
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ quay đầu, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Ngay cả Chu Hoàng cũng thộn mặt!