Ầm! Ầm! Ầm...
Hơn mười cơn mưa máu bắn ra, toàn bộ đám người của Huyết Vân Tông đều bị giết chết!
Da đầu đám người tu võ ở đây run lên, tàn nhẫn quá đi!
Còn không chờ mọi người phản ứng lại.
Diệp Bắc Minh đã bước từng bước đến trước mặt Chu Đỗ Di: “Tứ sư tỷ của tôi ở nhà họ Chu có khỏe không?”
Chu Đỗ Di sợ tới mức lui về phía sau hai bước.
Chẳng khác gì chim sợ cành cong!
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh không có sát ý, cô ta mới nuốt một ngụm nước miếng: “Cô ấy khỏe lắm!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đi đến trước mặt hai người Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần: “Dạo này chị Tiểu Yêu như thế nào?”
Đạm Đài Lâm vừa định trả lời.
“À... Cô ta...”
Đạm Đài Trần căn bản không ngăn được khí thế của Diệp Bắc Minh, sợ tới mức run rẩy!
Diệp Bắc Minh cảm thấy không thích hợp: “Làm sao? Chị Tiểu Yêu sống không tốt?”
Đạm Đài Trần hoảng sợ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.
“Không... Không có...”
Đạm Đài Trần lắc đầu, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng: “Ngẩng đầu, nhìn thẳng tôi!”
Đạm Đài Trần sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, mồ hôi đổ như mưa.
Đạm Đài Lâm lo lắng gã ta nói nói ra lộ hết, liền vội vàng giải thích: “Diệp Bắc Minh, Đạm Đài Yêu Yêu ở gia tộc Đạm Đài rất tốt!”
“Cô ấy không gặp chuyện gì không may cả, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tôi chỉ hỏi tình huống của chị Tiểu Yêu mà thôi, vì sao cô phải nhấn mạnh chị ấy không gặp chuyện không may?”
“Nói, rốt cuộc chị Tiểu Yêu bị làm sao rồi!”
Đạm Đài Lâm thầm kêu không tốt: “Nguy rồi, tên nhóc này lại nhạy bén đến mức đáng sợ như thế?”
Cô ta gian nan nở nụ cười: “Diệp Bắc Minh cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn để cậu không phải lo lắng thôi”.
Nhưng Diệp Bắc Minh đã bước ra từng bước.
Đi đến trước mặt Đạm Đài Trần và Đạm Đài Lâm, sát khí khủng bố lan ra!
Bao phủ lấy hai người.
Đạm Đài Lâm sợ tới mức liên tục lui về phía sau: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đối đầu với gia tộc Đạm Đài sao?”
Diệp Bắc Minh buồn cười: “Gia tộc Đạm Đài thì tính cái gì?”
“Nếu cô không nói, tôi sưu hồn là được!”
Anh trực tiếp ra tay.
Đột nhiên.
Trên không trung truyền đến một giọng nói già nua lạnh như băng: “Tám ngàn năm!”
“Đã tám ngàn năm qua đi kể từ khi có người giết người ở nhà họ Chu rồi”.
“Không thể tưởng được lại còn có người dám đến nhà họ Chu giết người? Tốt, tốt lắm!”
Một khí thế cực kỳ cường đại đánh úp lại.
Ầm!
Áp chế như dời sông lấp biển ập đến!
“Đây là...”