Anh không ngờ rằng sự thật ở thế giới Chân Võ lại là như thế.
"Diệp Phá Thiên? Tổ tiên nhà họ Diệp?"
"Người nọ là người thế nào chứ?"
Diệp Bắc Minh sững sờ nghĩ ngợi.
Trong lòng anh cũng chợt nảy sinh lòng khó hiểu bèn hỏi: “Sư phụ, vậy chuyện này liên quan gì với con?”
“Lẽ nào con chính là người kia ư?”
Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Vốn dĩ người kia là mẹ của con”.
“Mẹ con?”
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng.
Rồi chợt bừng tỉnh.
Tất cả mọi nghi vấn trong lòng như được giải quyết dễ dàng trong nháy mắt.
Người đỡ đầu liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng vậy, người kia vốn dĩ là mẹ con!”
“Mẹ con lẻn vào chín mươi chín long mạch ở Trung Châu để mở ra kho tàng của nhà họ Diệp”.
“Tiếc rằng đã bị người nhà họ Từ phát hiện”.
“Mẹ con trọng thương chạy trốn, ai ngờ trùng hợp gặp gỡ bố con”.
“Hai người họ nảy sinh tình cảm với nhau rồi có con”.
Diệp Bắc Minh khó hiểu hỏi: “Sư phụ, thực lực của mọi người mạnh thế sao lại không ra tay mở kho tàng của nhà họ Diệp ra?”
Người đỡ đầu lắc đầu đáp: “Bọn ta không thể can thiệp vào chuyện ở thế giới Chân Võ, người của thế giới Cao Võ vẫn luôn để ý bọn ta!”
“Một khi chúng ta ra tay thì giao ước năm ấy sẽ trở thành phế thải!”
“Vậy nên chúng ta đã truyền lại tất cả bản lĩnh của mình cho con!”
“Gửi gắm mọi hy vọng vào người con!”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác.
Hóa ra trên lưng mình gánh vác nhiều thứ như vậy.
Người đỡ đầu lắc đầu nói tiếp: “Chuyện này vốn rất đơn giản, nhưng bởi vì trong cơ thể con có dòng máu của Ma tộc nên chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều”.
Cô gái áo tím cười khẩy cắt ngang: “Là do hành động của các người quá bỉ ổi”.
“Diệp Thanh Lam cố tình mang thai là để lôi kéo Ma tộc ra tay giúp các người!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Cô, cô có ý gì?”
Cô gái áo tím căm tức nhìn bọn người đỡ đầu: “Bố con có dòng máu Ma Hoàng há thể nào phải lòng cô gái nhân loại chứ?”
“Nếu chẳng phải do bọn họ bày mưu lập kế lừa bố cháu se duyên với Diệp Thanh Lam thì sao có thể sinh hạ ra cháu chứ?”
“Mà tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của bọn họ!”
Diệp Bắc Minh cảm giác như lôi đạn nổ trong đầu.
Lẽ nào... sự thật là như vậy ư?
Lần trước Diệp Bắc Minh hỏi về bố, mẹ ấp úng không muốn nói nhiều.
Lẽ nào là vậy thật sao?
Người đỡ đầu khinh khỉnh đáp: “Nói hưu nói vượn, chúng ta có lòng tự tôn của riêng mình, không đời nào dùng mấy mánh khóe đó!”
Cô gái áo đỏ cười khẩy: “Tôi không tin!”
“Minh Nhi, con tin không?”
Diệp Bắc Minh hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra mấy năm nay.
Anh hít sâu rồi đáp: “Cháu tin tưởng các sư phụ của mình!”
“Cháu!”
Cô gái áo tím tức run người.
Mười vị sư phụ mỉm cười vui vẻ: “Minh Nhi, không uổng công sư phụ thương con mà”.
Diệp Bắc Minh lại hít sâu nói: “Sư phụ, con muốn gặp bố mình!”