Tất cả mọi người lặng thinh.
Lạc phu nhân xụi lơ, đôi mắt đỏ bừng mở to: “Chính Hùng... không!”
Lạc phu nhân không thể chấp nhận chồng mình đã ra đi như vậy.
Trên giường, Lạc Khuynh Thành bỗng mở mắt, đôi mắt xinh đẹp đỏ thẫm như nhỏ máu: “Bố ơi!”
Lạc Thạch Lăng bỗng trừng to mắt, không thể tin nhìn thi thể của Lạc Chính Hùng.
Những người khác của nhà họ Lạc rất khiếp hãi.
“Gia chủ!”
Ba luồng khí tức khủng khiếp tỏa ra, chúng từ ba hướng khác nhau nhắm thẳng tới chỗ Hàn Tông.
“To gan!”
Đằng sau Hàn Tông, một lão già mắc xếch cười khẩy.
Lão già đó bước lên che chắn trước người Hàn Tông, năm ngón tay nắm chặt, liên tục tung ra ba quyền.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba người kia đi đời.
Lão già mắt xếch kia làm xong chuyện thì nhẹ nhàng thong dong lùi xuống cuối hàng.
Hàn Tông nhếch mép cười khẩy, nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc.
“Còn có ai muốn giết tôi không?”
Tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nói chữ nào.
Bỗng nhiên.
Lạc phu nhân đau thấu tận tim gan gào lên: “Cậu giết chồng tôi, tôi phải khiến cậu đền mạng!”
Lạc phu nhân bỗng nhiên cuồng nộ lao tới tấn công Hàn Tông.
Hàn Tông thuận chân đá một phát, Lạc phu nhân bị đánh bay văng xa ra ngoài như bị sét đánh.
Rồi Lạc phu nhân thê thảm té ngã trên mặt đất, nơi rớt xuống nứt tận mấy khe mới ngừng lại.
“Mẹ!”
Lạc Khuynh Thành xuất hiện, đầu tiên cô ấy thấy thi thể của Lạc Chính Hùng: “Bố ơi!”
Bố mình chết thảm.
Mẹ thì bị trọng thương.
“Á...”
Cô ấy lao tới đó như đang trong cơn điên.
Cô ấy ôm chặt Lạc phu nhân vào ngực: “Không... không, mẹ không được chết!”
“Mẹ, con xin mẹ đó, mẹ đừng có việc gì mà!”
Lạc phu nhân phun ra một ngụm máu tươi, tay không cách nào nâng dậy nổi: “Khuynh Thành... mẹ xin lỗi, mẹ thật lòng xin lỗi con...”
“Con đừng hận mẹ với bố con nhé, chúng ta không phải cố ý để mình con lại chiến trường Thái Cổ đâu...”
Nước mắt Lạc Khuynh Thành ào ào tuôn ra như mưa rơi, cô ấy nắm chặt tay Lạc phu nhân.
Giờ đây cô ấy chỉ biết gật đầu nói: “Con biết, con biết hết mà!”
“Mẹ, con tha thứ cho hai người, sau này con sẽ không bao giờ ngang ngược thích làm gì thì làm nữa!”
“Hu hu hu, mẹ ơi đừng bỏ con đi mà...”
Lạc phu nhân mỉm cười vui vẻ nói: “Mẹ với bố con đều rất vừa ý Diệp Bắc Minh, chúng ta sẽ không nhúng tay vào việc hôn nhân của con nữa”.
“Nếu con thích cậu ta, thì cứ... cứ...”
Câu nói còn chưa dứt thì tay đã thả xuống.
“Mẹ, mẹ ơi!”
Lạc Khuynh Thành gào khóc.
“Hu hu hu, thật là tình mẫu tử thiêng liêng mà!”
Hàn Tông giả bộ lau chút nước mắt nói: “Ôi tôi cảm động quá đi mất, các người không thấy cảm động à?”
Đám nam thanh nữ tú của Thánh Vực kia cười cợt chế nhạo.
“Tất nhiên là cảm động rồi!”
“Hu hu hu, tôi cảm động phát khóc luôn nè!”
“Trước khi chết bố mẹ đã được con gái tha thứ, hiểu lầm đã được hóa giả, ôi thật khiến người ta cảm động mà!”
“Ha ha ha ha... nếu cảm động, sao các người không khóc hả?”
“Xin lỗi nhé, tôi không khóc được, cũng có phải bố mẹ tôi chết đâu chứ!”
“Ha ha ha!”