“Cậu chủ, mời cậu!”
“Lão nô không có tư cách tiến vào, không đi lên nữa”.
Diệp Bắc Minh thầm gật đầu, nhìn cửa lớn thông đến tầng chín mươi chín.
Hơi thở dần dần dồn dập!
Bước lên cầu thang, tiến vào tầng chín mươi chín!
Một lát sau, trước mắt rộng rãi thông thoáng.
Tầng chín mươi chín không lớn, xung quanh xám mờ mờ, vị trí ở giữa có một cái bục nhỏ.
Có bốn thứ được đặt trên bục.
Một chiếc hộp kim loại.
Một cái mặt nạ màu đen.
Một cái áo choàng màu đen.
Có lẽ là đồ của bố anh từng dùng?
Cuối cùng, có một bức thư!
Diệp Bắc Minh mở bức thư.
Một dòng chữ xuất hiện trước mắt: “Cậu nhóc, ta là bố của con! Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Bố mình thật hài hước đấy!”
Tiếp tục đọc: “Bắc Minh, khi con đến nơi này, có lẽ đã là người đệ nhất Côn Luân Hư rồi”.
“Vũ đài của con không chỉ là Côn Luân Hư, con đường sau này của con, mẹ của con cũng sắp xếp cho con rồi”.
“Nếu con muốn trở nên mạnh hơn, thì đi ra bên ngoài”.
“Nếu con muốn sống những ngày yên ổn, thì ở lại Côn Luân Hư đi”.
“Cưới mấy cô gái về, sinh một đàn nhóc con mập mạp”.
“Việc mà bố con không dám làm, tốt nhất con làm thay bố đi! Bố chỉ dám có một người phụ nữ là mẹ con!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được cười.
“Không biết bao nhiêu tuổi con mới có thể đến nơi này, là ba mươi tuổi? Hay năm mươi tuổi?”
“Rất tiếc khi con còn nhỏ, bố không ở bên cạnh con”.
“Đừng trách người làm bố như bố, có bố mẹ nào mà không muốn con cái ở bên cạnh?”
“Bố thực sự có nỗi khổ bất đắc dĩ, bố để lại cho con một thứ đồ tốt, coi như là bù đắp cho con”.
Diệp Bắc Minh nghiêm mắt lại, nhìn sang chiếc hộp kim loại đó.
Tiện tay mở ra.
Một luồng khí tức cường mạnh ập đến.
Nó lại đập dữ dội!