Nó chủ động tắt lửa trên người mình đi, nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Anh xoa đầu chó địa ngục, rồi lấy hoa Địa Ngục ra: “Tiểu Hỏa, ăn nó đi!”
Vẻ kích động hiện lên trong mắt chó địa ngục, nó nghe lời ăn luôn hoa Địa Ngục.
Diệp Vắc Minh cất nó vào trong túi càn khôn: “Tiểu Tháp, những thứ khác thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Ba mảnh vỡ thần khí cũng hữu ích, ngươi có thể để cho kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt chúng!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Nhưng anh vẫn lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra và làm theo.
Thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vốn ảm đạm bỗng hiện lên vầng sáng màu đen nhàn nhạt!
“Gì đây?”
“Đây là dấu hiệu thanh kiếm này đang dần dần khôi phục, chỉ cần có đủ thần khí cho nó cắn nuốt thì nhất định có thể khôi phục đến trạng thái mạnh nhất!”
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh lên tinh thần!
“Tiếp tục.”
“Luyện hóa xương sườn thần ma, ma khí thuần khiết bên trong cực kỳ có lợi cho cậu!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh không nhiều lời, lập tức luyện hóa nửa chiếc xương sườn của thần ma.
Một luồng ma khí tinh khiết tràn ra, anh lập tức hấp thụ nó!
Hai tiếng sau!
Gào!
Tiếng rồng gầm vang lên, chín ma long màu đen lao ra từ sau lưng Diệp Bắc Minh!
Mỗi một ma long không chỉ to hơn gấp đôi, mà ngay cả lớp vảy cũng ánh lên màu tím thẫm!
“Hình nộm đi ra!”
Diệp Bắc Minh quát: “Nổ cho ta!”
Anh đấm một quyền, hình nộm không đỡ được đòn quyền này, thế là nổ tung ngay lập tức!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh thay đổi: “Nếu có thể hấp thụ nhiều xương cốt thần ma hơn thì ma long sẽ ngày càng mạnh hơn!”
Anh giơ tay lên, công pháp cấp Đế Vô Ảnh Thủ xuất hiện trước mắt.
“Vô ảnh vô hình?”
Phần giới thiệu chỉ có bốn chữ ngắn ngủi.
Anh lập tức tu luyện, hai tiếng sau sau đã tu luyện xong Vô Ảnh Thủ!
Anh thuận tay bắt một cái, ấy thế mà đã bắt được bàn trà bên cạnh!
“Ồ…”
Diệp Bắc Minh giật mình: “Nhanh như vậy ư? Gần như đuổi kịp Ảnh Thuấn rồi!”
“Tiểu Tháp, tác dụng của Tố Hồn đan là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Thần hồn của cậu liên kết với ta, đã đủ mạnh rồi!”
“Viên đan dược này gần như không có tác dụng gì với cậu!”
“Nhưng mà nó có thể giữ cho thần hồn của người sắp chết không tan biến!”
Diệp Bắc Minh suy tư, sau đó cất Tố Hồn đan đi.
Cuối cùng, tầm mắt của anh dừng lại ở một chiếc hộp cổ xưa: “Tiểu Tháp, chiếc hộp này có ích gì?”
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nghiêm túc: “Tám món đồ kia cộng lại cũng không giá trị bằng thứ trong chiếc hộp này!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Tháp, đó là thứ gì mà ông xem trọng nó thế?”