Mẹ Hạ vô cùng bực bồi: "Được rồi,
Đừng nói nữa!"
"Nếu đã lựa chọn thì không được thấy tiếc!"
"Nhược Tuyết đi Côn Luân Hư hầu hạ vị công tử kia cũng không có gì không tốt cả!"
Lão già thở dài: "Trở thành thị nữ của người khác dù sao cũng kém hơn việc trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!"
"Đúng vậy!"
Người đàn ông trung niên kia gật đầu: "Diệp Bắc Minh có thiên phú rõ như ban ngày”.
"Chắc chắn sau này sẽ có thành tựu không hề kém vị kia ở Côn Luân Hư...”
"Có phải chúng ta đã nhìn nhầm rồi không?”, có người đột nhiên nói.
Trong lòng mẹ Hạ vốn dĩ đã hối hận.
Bây giờ nghe thấy người một nhà nói như vậy thì càng thêm giận dữ.
Bà ta gào lên một tiếng: "Mấy người đủ rồi đấy!"
"Có cái gì mà phải hối hận, cho dù Diệp Bắc Minh có lợi hại thế nào đi nữa, có thể so với người của Côn Luân Hư sao?"
"Nếu vị công tử kia của Côn Luân Hư ra tay, một ngón tay cũng có thể đè chết cậu ta!"
Khi bà ta vừa dứt lời.
Đám người nhà họ Hạ đều thay đổi sắc mặt!
Không ngừng ra hiệu với mẹ Hạ.
"Đừng nói lung tung!"
"Bà nói hươu nói vượn cái gì thế?"
"Suỵt suỵt suỵt suỵt!"
Ông lão kia còn đặt ngón tay lên miệng bảo mẹ Hạ câm mồm.
Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng: "Ôi trời, chú bảy sợ cái gì?"
"Diệp Bắc Minh kia có ở đây đâu!"
"Tôi không ở đây là bà có thể tuỳ tiện nói xấu tôi à?"
Một giọng nói lạnh đến xương truyền đến từ sau lưng mẹ Hạ.
"A!"
Mẹ Hạ hít một hơi lạnh, cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng.
Trong nháy mắt quay đầu lại, bà ta ngây ngẩn cả người, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ rạp xuống.
“Cậu… cậu… Diệp Bắc Minh… sao cậu lại đến đây?”