Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có người nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết vào nhà họ Phương!”

“Diệp Bắc Minh hả? Lại là cậu ta!”

Những người tu võ biết tin đều vô cùng khiếp sợ.

“Tên này bị điên rồi à? Cậu ta vừa mới đại náo Diệu Dục Môn, giết con gái của Vô Thủy Kiếm Hoàng đó!”

“Giờ lại giết cả nhà họ Phương, lẽ nào cậu ta không sợ bị trả thù à?”

Trong khi người tu võ ở thế giới Tam Thiên đang bàn tán xôn xao.

Vô Thủy Kiếm Hoàng xuất hiện: “Chỉ cần có người giết Diệp Bắc Minh là có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của lão phu!”

Vừa nói xong, tất cả mọi người như phát điên.

“Ôi vãi!”

“Đệ tử thân truyền của Vô Thủy Kiếm Hoàng sao?”

Vô số người tu võ đỏ mắt, hô hấp dồn dập.

Cả thế giới đều lũ lượt đi tìm kiếm Diệp Bắc Minh, hy vọng rằng mình có thể chém được đầu anh.

Vô Thủy Kiếm Hoàng chính là một sự tồn tại khủng khiếp ở cảnh giới Chúa Tể.

Trở thành đệ tử của ông ta chẳng khác nào một bước lên trời.

Cùng lúc đó, tin tức thứ hai truyền tới.

“Thiên Đạo Tông tuyên bố lệnh truy nã trăm triệu thần nguyên cho cái đầu của Diệp Bắc Minh!”

“Một trăm triệu thần nguyên!”

Cả thế giới Tam Thiên câm nín.

...

Diệp Bắc Minh không biết chuyện xảy ra bên ngoài, đưa Liễu Như Khanh trở lại hoàng cung Tu La Tộc.

"Thất sư muội, em không sao thì tốt quá!"

Ba vị sư tỷ nhìn thấy Liễu Như Khanh, hết sức kích động.

"Như Khanh, mừng em về nhà!"

Diệp Thanh Lam đi tới.

Liễu Như Khanh tiến lên: "Chủ mẫu! Cháu về rồi!"

Diệp Thanh Lam gật đầu: "Không có việc gì là tốt rồi, sau này cháu cũng giống như họ, đừng gọi dì là chủ mẫu"

"A?"

Liễu Như Khanh ngạc nhiên, đôi mắt đẹp ngay lập tức đỏ lên: "Người... người không cần cháu nữa?"

"Chủ mẫu, cháu sai rồi, cầu xin người đừng..."

Cơ thể mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ trên mặt đất.

Diệp Thanh Lam vội vàng đỡ lấy Liễu Như Khanh: "Đứa nhỏ ngốc, sao dì có thể không cần cháu chứ!"

"Chị em các cháu không thể làm nha hoàn cả đời được!"

"Sau này chị em các cháu giống nhau, gọi dì là dì Lam là được"

"Hả? Dì Lam?"

Liễu Như Khanh ngây người, giống như đang nằm mơ.

Lục Tuyết Kỳ cười khúc khích: "Thất sư muội, em không hiểu ý của dì Lam sao?"

Nói xong, còn nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh.

Liễu Như Khanh lập tức phản ứng lại!

Nếu tiếp tục gọi Diệp Thanh Lam là chủ mẫu, thì chắc chắn chỉ có thể là nha hoàn của Diệp Bắc Minh!

Nếu gọi là dì Lam, có thể làm con dâu!

"Dì Lam!"

Liễu Như Khanh đương nhiên phóng khoáng, dứt khoát gọi một câu.

"Ây!"

Diệp Thanh Lam cười gật đầu.

Diệp Bắc Minh đứng ở một bên, dường như vẫn chưa phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc!

Mọi người cùng nhau ôn chuyện một phen.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Mẹ, cha của con đâu?"

Diệp Thanh Lam nói: "Ông ấy đang làm chuyện của mình, Minh Nhi con không cần lo lắng."

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Mẹ, bắt đầu từ bây giờ, mọi người phải nâng cao thực lực rồi!"


"Mẹ biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK