Trên khuôn mặt còn đọng nước mắt, không ngừng run lập cập, suýt nữa ngất tại chỗ.
Diệp Bắc Minh xông đến bên cạnh Diệp Nặc: “Nặc Nhi, xin lỗi... bố đến rồi!”
Đau lòng đến toàn thân run lên!
Lúc này, trên người Diệp Nặc đã đầy vết thương, trong tay vẫn cầm chặt con dao: “Bố là bố của con ư? Mẹ, đây là bố của con à?”
Đông Phương Xá Nguyệt ôm chặt con gái: “Đúng thế, Nặc Nhi!”
“Tốt quá rồi mẹ, con cũng có bố rồi”.
Diệp Nặc vui mừng cười.
“Mẹ, Nặc Nhi đói quá, lạnh quá… đau người quá…”
Nói xong, cái đầu nhỏ bất ngờ ngất xỉu trong lòng Đông Phương Xá Nguyệt.
Diệp Bắc Minh cay sống mũi, đau lòng đồng thời trong lòng nổi lên cơn lửa giận ngút trời: “Đây là con gái của tôi! Các người dám đối xử với con bé như vậy hả?”
Tuy Đoạn Bắc Minh không biết Diệp Bắc Minh tìm được đến đây bằng cách nào, nhưng nơi này là nhà họ Đoạn.
Hắn vốn không sợ: “Thế thì đã làm sao? Bọn tao không những đối xử với con gái mày như vậy!”
“Ngay cả máu tươi của nó cũng bị bọn tao rút cạn rồi!”
Nói xong, Đoạn Bắc Minh lấy ra chiếc bình ngọc, huơ lắc trước mặt Diệp Bắc Minh: “Máu trong này đều là của con gái mày đấy!”
“Vãi!”
Diệp Bắc Minhh hoàn toàn nổi khủng, lao đến như thú hoang!
Đoạn Bắc Minh ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, bị Diệp Bắc Minh trực tiếp bóp cổ!
Cuối cùng trên khuôn mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Tứ thúc, lục thúc, cứu tôi!”
Ông lão mặt rỗ và ông lão một mắt trực tiếp ra tay: “Nhóc con, dám ra tay ở nhà họ Đoạn? Muốn chết hả!”
Hai người mau chóng xông đến!
“Cút!”
Diệp Bắc Minh vô cùng cuồng bạo, lật tay tấn công ra một quyền!
Phập! Phập!
Hai người bay ngược đi, phun a một ngụm máu tươi, trực tiếp đập xuyên bức tường phòng luyện đan.
Liền sau đó, Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một con dao róc xương màu đen: “Làm hại con gái tao, nợ máu trả máu!”
“Lăng trì đến chết!”
Dao róc xương giáng xuống.
Đoạn Bắc Minh trực tiếp kêu thảm một tiếng: “A… mày đang cắt thịt của tao hả? Mày dám…”
Ông lão mặt rỗ và ông lão một mắt bò dậy, nhìn thấy một cảnh khó quên lúc cuối đời!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh một tay tóm chặt cổ của Đoạn Bắc Minh!
Dao róc xương điên cuồng giáng xuống!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Mỗi một nhát dao đều mang đi một miếng thịt của Đoạn Bắc Minh!
Một lát sau, Đoạn Bắc Minh chỉ còn lại cái đầu lâu, và cả một bộ khung xương hoàn chỉnh!
Điều khiến người ta kinh hãi là, tuy Diệp Bắc Minh đã cắt hết máu thịt của Đoạn Bắc Minh, nhưng dây thần kinh trên người hắn lại không bị đứt một cái nào!
Đây là khái niệm gì?
Cũng có nghĩa là, Đoạn Bắc Minh có thể cảm nhận được nỗi đau mỗi một miếng thịt bi cắt xuống!
“Suýt!”
Mấy ông lão không hẹn mà cùng hít khí lạnh!
Tên nhóc này không những thủ đoạn kinh người, mà cũng nắm vững về cơ thể người đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần!