Hoa Linh Lung khẽ quát một tiếng: "Đại sư huynh, đừng mắc thêm lỗi lầm nữa!"
"Cậu Diệp không phải người vô tình, chúng ta đã làm sai trước, nhận sai thì cậu ấy sẽ không trách tội chúng ta!"
Tuyệt Vô Trần lên cơn giận dữ: "Đồ ăn cây táo rào cây sung!"
"Lão phu bảo bà ra tay, bà dám do dự?"
"Đại sư huynh, tôi...", Hoa Linh Lung đang định giải thích.
"Cút!"
Tuyệt Vô Trần đột nhiên bộc phát, tung một quyền đánh bay Hoa Linh Lung: "Ba người còn chờ cái gì? Đồng loạt ra tay!"
Hoa Linh Lung ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Ba người Trịnh Cửu Uyên, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh Quỷ Đế liếc nhìn nhau!
Trịnh Cửu Uyên khẽ quát một tiếng: "Dùng toàn lực ứng phó, đừng cho tên tiểu súc sinh này bất cứ cơ hội nào!"
Ông ta đang chuẩn bị ra tay.
Vèo!
Một tàn ảnh lướt qua!
Ngay sau đó.
Ầm!
Một âm thanh giòn rã vang lên, Trịnh Cửu Uyên lập tức bay ra ngoài!
Khuôn mặt sưng lên giống như đầu heo, khóe miệng tràn máu tươi!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta: "Ông rất thích ra mặt đúng không?"
Trịnh Cửu Uyên suýt nữa thì giận điên lên, chửi ầm lên: "Cậu dám đánh vào mặt lão phu? Đệch! Đệch! Đệch!"
Ngay trước mặt hàng triệu đệ tử Huyền Thiên tông, đây quả thực là chà đạp lên tôn nghiêm của ông ta!
"Đế Cảnh? Cũng chỉ đến thế mà thôi, ông chỉ biết vô dụng gầm thét sao?", Diệp Bắc Minh buồn cười lắc đầu.
"Diệp Bắc Minh!"
Trịnh Cửu Uyên nổi giận gầm lên một tiếng: "Sĩ có thể giết, không thể nhục!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "À, vậy ông hãy chết đi!"
Anh giờ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên, không chút do dự chém về phía đầu Trịnh Cửu Uyên!
"Đừng mà..."
Cuối cùng Trịnh Cửu Uyên đã sợ!
Vào giây phút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đánh tới, tất cả tôn nghiêm và phẫn nộ đều hóa thành sợ hãi!
Ông ta điều động tất cả chân nguyên trong cơ thể, đồng thời quay về phía đám người Tuyệt Vô Trần, Nghiêm Bắc Huyền, Vô Danh Quỷ Đế gào thét: "Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Cứu tôi!"
"Mẹ nó mau cứu..."
Ầm!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống, Trịnh Cửu Uyên hóa thành một đống máu!
"A!"