Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - FULL
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão già áo bào trắng lắc đầu: "Tin tức về tòa tháp này tạm thời vẫn chưa biết!"

"Vừa rồi có người truyền tin tức từ thế giới Cao Võ về, thanh kiếm kia đang ở tại thế giới Cao Võ, trong tay một người trẻ tuổi tên Diệp Bắc Minh!"

"Diệp Bắc Minh?"

Mấy chục lão già tại đây ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc.

Giọng nói của lão già mặc áo bào trắng đọng lại: "Đúng vậy, Hoa tộc, đời sau của Diệp Phá Thiên!"

...

Thu xếp ổn thỏa cho Diệp Thanh Lam xong, Diệp Bắc Minh đi vào một căn phòng.

Khương Tử Cơ hỏi: "Tiểu sư đệ, chủ mẫu sao rồi?"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Sư tỷ yên tâm, mẹ em không có việc gì".

"Vết thương của mọi người vẫn chưa khỏi, để em chữa thương cho mọi người".

Khương Tử Cơ lập tức che ngực lại: "Tiểu sư đệ, chị đau ngực quá, em xem giúp chị chút đi".

"Được!"

Diệp Bắc Minh kiểm tra một hồi: "Ngũ sư tỷ, ngực chị có sao đâu, chị đau chỗ nào?"

Khương Tử Cơ bắt lấy tay Diệp Bắc Minh, ấn lên ngực: "Đau ở chỗ này này, bị thương đến kinh mạch rồi".

"Tiểu sư đệ, em xoa bóp cho chị một lúc đi!"

Vương Như Yên cười nói: "Tiểu sư đệ, ngực của chị cũng đau, cần em qua kiểm tra một chút!"

"Tiểu sư đệ, chị cũng đau ngực!"

"Ôi trời, đau chết chị rồi!"

Mấy sư tỷ khác cũng ồn ào theo.

Diệp Bắc Minh chật vật chạy ra khỏi phòng.

Tử Long đứng ở phía xa, mỉm cười nhìn anh: "Nhóc, tề nhân chi phúc không sung sướng à?"

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: "Tiền bối Tử Long, ông đừng cười nhạo tôi".

Tử Long cười: "Bố cậu muốn hưởng tề nhân chi phúc còn không có cơ hội đâu!"

"Tử Long!"

Giọng nói của Diệp Thanh Lam truyền ra từ căn phòng sau lưng.

Tử Long lập tức nói sang chuyện khác: "Ha ha ha, tôi đùa ấy mà".

Diệp Thanh Lam lại nói: "Minh Nhi, Tử Long, hai người vào đi!"

Hai người nhìn thoáng qua nhau, đi vào phòng của Diệp Thanh Lam.

Diệp Thanh Lam không nói nhiều, quan tâm hỏi: "Tử Long, vừa rồi tôi không kịp hỏi, anh ấy thế nào?"

Nụ cười trên mặt Tử Long đọng lại, lắc đầu: "Tình huống rất không lạc quan!"

Trong lòng Diệp Thanh Lam hồi hộp: "Chúng ta còn bao lâu?"

Tử Long nhả ra một câu: "Hai năm rưỡi!"

Diệp Thanh Lam khiếp sợ đứng dậy: "Không phải ít nhất còn có năm năm sao, sao giờ chỉ còn lại hai năm rưỡi thôi?"

...

Tử Long giải thích: "Đại ca lo lắng cho sự an nguy của Minh Nhi nên bảo tôi ra ngoài bảo vệ Minh Nhi!"

"Tôi vừa rời đi, hiện tại đại ca phải một mình thừa nhận lực lượng của Ma Uyên!"

Diệp Bắc Minh gấp rút hỏi lại: "Tiền bối Tử Long, lời này của ông là có ý gì?"

Tử Long chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc, nếu cậu muốn biết, tôi có thể nói tất cả cho cậu!"

"Nhưng, cậu phải nghĩ kỹ, biết điều này xong cậu sẽ chịu áp lực rất lớn!"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Chuyện của bố mẹ chính là chuyện của tôi!"


"Khá lắm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK