"Còn có pháp trận bảo vệ."
"Ba, anh cả, hai người duy trì trật tự ở đây, để mọi người đừng hoảng loạn!"
Bà nói với Diệp Nam Thiên và Diệp Thanh Dương rồi đi ra khỏi bảo khố nhà họ Diệp.
Diệp Thanh Lam vừa mới ra khỏi cửa ngục giam Trấn Hồn đã thấy Thạch Thiếu Giang mang mười mấy lão già xuất hiện trước mắt.
Mắt Thạch Thiếu Giang sáng lên, ông ta chỉ vào Diệp Thanh Lam, kêu to: "Các vị đại nhân, bà ta chính là mẹ của Diệp Bắc Minh!"
"Ồ?"
Ông già áo xanh cụp mắt xuống: "Quả nhiên rất giống thằng khốn đó!"
Bàn tay khô héo đánh về phía Diệp Thanh Lam!
Khí tức cảnh giới Vực Vương ầm ầm bùng nổ!
Cửa ngục giam Trấn Hồn nổ tung, vô số đá vụn bay tán loạn.
Dù Diệp Thanh Lam đã khôi phục lại thực lực của cảnh giới Thần Chủ.
Nhưng đối mặt với cảnh giới Tôn Giả!
Thần Chủ, Thần Đế, Chí Tôn (Chí Tôn đỉnh phong là Tôn Giả, Tôn Giả không phải một cảnh giới riêng lẻ), Vực Vương!
Kém khoảng bốn đại cảnh giới!
Khí lãng kinh khủng đánh lên người bà!
Phụt!
Bà phun ra một ngụm máu!
Thạch Thiếu Giang tiến lên, kề kiếm trong tay lên cổ Diệp Thanh Lam!
"Dám đả thương em gái tao? Tự tìm chết!"
Một tiếng gào truyền ra từ bên trong ngục giam Trấn Hồn!
Diệp Thanh Dương xuất hiện, vô số kiếm khí nhanh chóng tấn công Thạch Thiếu Giang!
Thạch Thiếu Giang cụp mắt xuống, giơ kiếm ra chém!
Chẳng những hóa giải được kiếm khí của Diệp Thanh Dương, còn chém vào ngực Diệp Thanh Dương!
Phụt!
Ông ấy phun ra một ngụm máu tươi, ngã mạnh xuống đất.
Thạch Thiếu Giang bước đến, hung hăng giẫm lên ngực Diệp Thanh Dương.
"Rắc" - xương sườn gãy lìa!
"Ựa!", Diệp Thanh Dương rên rỉ, nhịn lại không kêu thành tiếng.
Thạch Thiếu Giang nở nụ cười biến thái: "Kêu đi, kêu cho ông!"
"Tên phế vật Diệp Thanh Dương, mày đau lắm đúng không?"
"Bố mày đã không ưa mày từ lâu rồi, nếu không phải vì Diệp Bắc Minh!"
"Đám phế vật nhà họ Diệp các người dựa vào cái gì có thể giẫm trên đầu Thạch Thiếu Giang tao?"
Lão già mặt rỗ nhướng mày: "Có phải con chó này diễn nhiều quá rồi không? Lãng phí thời gian của chúng ta".
Thạch Thiếu Giang hoảng sợ, quay đầu căng thẳng nhìn mấy lão già kia.
Chờ chỉ thị.
Ông già áo xanh cười toét miệng: "Đến lúc này rồi, chờ thêm mấy phút cũng không sao".
"Mày tiếp tục đi, bọn tao thích xem chó cắn chó!"
"Dạ!"
Nghe ông già áo xanh nói như thế, Thạch Thiếu Giang càng thêm hưng phấn.
Ông ta giơ chân lên hung hăng đạp xuống, phát tiết oán hận trong lòng!
"Răng rắc" một tiếng giòn dã.