Diệp Bắc Minh nói ngay: “Nói cho tôi biết đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Hồi lâu sau, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, bổn tháp cần lục lại ký ức của mình!”
“Ký ức về Hoa tộc Thượng Cổ như bị một sức mạnh bí ẩn nào đó che phủ!”
“Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn ấy là có một sức mạnh nào đó mách bảo bổn tháp tìm đến cậu, hơn nữa còn thức tỉnh nhờ máu của cậu!”
Nói đến đây.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngập ngừng: “Nhóc à, còn có một chuyện nữa!”
“Việc này khiến bổn tháp linh cảm thấy nguy hiểm!”
“Nếu cậu biết mọi chuyện quá sớm thì cũng không tốt gì với cậu!”
“Có lẽ sẽ dẫn tới họa sát thân!”
Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Thân phận của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà còn có linh cảm vậy sao?
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời như có đôi mắt đang chăm chú đang nhìn vào chính mình.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười nói: “Con người tôi rất biết lắng nghe lời khuyên, nếu đã có nguy hiểm!”
“Vậy thì tôi sẽ không tìm tòi đến cùng nữa, chỉ cần bảo vệ người mình quan tâm là được rồi!”
“Hoa tộc Thượng Cổ có bí mật gì, rốt cuộc đã bị diệt vong ra sao, tôi không hề tò mò mấy!”
Dứt lời, cảm giác bị người ta nhìn chăm chú biến mất.
Cùng lúc đó.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, cả Thiên Uyên rung chuyển.
“Chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn về hướng xảy ra rung chấn.
Huyết Hồng vô cùng lo lắng: “Nguy rồi, chủ Luân Hồi đã có được thần điện Luân Hồi!”
“Một khi để chủ Luân hồi tiến vào đó, khôi phục lại xác thịt thì chúng ta sẽ chết hết!”
“Chủ nhân, chúng ta phải ngăn cản chủ Luân Hồi!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co cứng: “Sức mạnh của tôi bị phong ấn rồi, muốn ngăn cản người ta cũng không có cách nào!”
“Trừ phi có Giáng Trần Đan nếu không thực lực của tôi không thể khôi phục!”
Giọng Huyết Hồng trầm xuống: “Còn có một cách!”
“Cách gì?”
Diệp Bắc Minh nhìn vào cô ta.
Huyết Hồng giải thích: “Chủ nhân chỉ cần tăng lên một cảnh giới nữa thì sẽ có khả năng khôi phục sức mạnh!”
“Chủ nhân, nếu như tôi không lầm thì người đi theo đạo tàn sát phải không?”
“Huyết khí trong thành Huyết Linh trùng hợp thay có thể giúp người đột phá!”
Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời: “Được, để tôi thử xem!”
Anh lao ra ngoài, đi vào nơi huyết khí dày đặc kia.