Thôn Thiên Mãng ngoái đầu lại, vẫn ngoan cố tiếp tục tấn công hai người họ. Tuy nhiên, cho dù nó cố gắng tấn công cách mấy thì Diệp Bắc Minh vẫn chỉ né tránh một cách bị động.
Anh không hề có cử chỉ gì sẽ đánh trả cả.
Chu Tể thấy vậy thì khóe miệng co rúm lại: "Cái thằng này đúng là ăn hại, chỉ biết nhát gan né tránh chứ chẳng dám đánh trả!"
"Thôi, để đệ ra tay, chém chết Thôn Thiên Mãng đã rồi tính!"
Chu Đỗ Di nhíu mày: "Chờ thêm chút nữa đã".
"Tỷ còn chần chờ gì nữa? Đường tỷ à, tỷ đừng lãng phí thời gian tại đây làm gì".
Chu Tể hoàn toàn phớt lờ lời nói của Chu Đỗ Di.
Hắn ta bay lên trời, trong thoáng chốc đã bay đến khoảng không phía trên của cấm cung.
Một thanh bảo kiếm màu xanh xuất hiện trong tay Chu Tể, hắn ta vung bảo kiếm tạo thành một đường kiếm khí với độ cong hoàn hảo, sau đó chém xuống mà không chút khoan nhượng!
Phập!
Không ngờ Thôn Thiên Mãng lại không thể ngăn cản uy thế của nhát kiếm này, nó đã bị chém đầu trong tích tắc.
Thân hình con Thôn Thiên Mãng chỉ kịp giãy giụa vài cái, sau đó nằm bất động trên mặt đất.
Gương mặt đầy nếp nhăn của Chu Long Thiên đầy vẻ hoảng hốt: "Diệp Bắc Minh, hóa ra mày có người giúp à?"
Ông ta vội vàng xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh sải bước đi tới, đạp Chu Long Thiên ngã lăn ra đất.
Chu Tể tỏ ra khinh thường thấy rõ: "Đồ cáo mượn oai hùm!"
Kế đó, hắn ta quay sang nhìn Chu Lạc Ly: "Lạc Ly, em còn nhớ anh không?"
Đồng tử của Chu Lạc Ly co rút: "Anh... Anh là anh họ của em, Chu Tể ư?"
Từ khi sinh ra đến trước sinh nhật sáu tuổi, cô ấy được nuôi nấng tại nhà họ Chu.
Lúc Chu Lạc Ly được đưa đi khỏi nhà họ Chu thì cũng mới vỏn vẹn sáu tuổi, và cô ấy sẽ rời khỏi đó trong vòng hai mươi năm.
Hai mươi năm sau, Chu Lạc Ly phải quay về nơi này.
Bây giờ Chu Tể lại tới đây, lẽ nào đã đến lúc rồi ư?
Chu Tể nhoẻn miệng cười: "Là anh đây, anh đến để đón em về nhà".
Khuôn mặt của Chu Lạc Ly cứng đờ, cô ấy bất giác nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Chu Long Thiên đang nằm sõng soài dưới mặt đất, trong mắt ông ta ngập tràn sự rồ dại: "Diệp Bắc Minh, mày không thể giết tao được!"
"Tao là hoàng đế của Đại Chu, ta nắm trong tay thiên hạ này, tao là người nắm giữ tất cả mọi thứ!"