“Tụng Bạc Thiện, đứng thứ 89 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, hiện sống ở Hùng Quốc”.
“Doãn Thiên Hùng, đứng thứ 105 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 85 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Trương Nhất Phong, đứng thứ 103 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 88 tuổi, hiện sống ở Trung Hải”.
“Lưu Bán Thành, đứng thứ 67 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 75 tuổi, hiện sống ở Long Đô”.
“Phong Càn Khôn, đứng thứ 49 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 66 tuổi, hiện sống ở Cảng Đảo”.
“Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ 55 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, 77 tuổi, hiện sống ở đảo quốc Đông Doanh”.
...
“Phó Quốc Hoa…”
“Tiêu Thiên Chiến…”
“Hạ Vũ Thần…”
“Lý Kiếm Trần, đứng thứ 8 bảng xếp hạng Tông Sư, 93 tuổi, hiện sống ở Thục Trung”.
Diệp Bắc Minh nhìn ‘danh sách chết’, trong mắt đều là khí lạnh.
Ngoại trừ người đã mất, còn lại hơn ba mươi người.
Những người này đều đã ra tay với mẹ anh vào hai mươi ba năm trước!
Trong mắt Diệp Bắc Minh, người xuất hiện trong ‘danh sách chết’.
Đã là một người chết rồi.
“Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong!’
“Hiện ở Trung Hải!!!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, nhìn vào hai cái tên này.
“Bọn họ vẫn đang ở Trung Hải?”
Giọng Diệp Bắc Minh giống như tử thần đòi mạng!
Tô Mạc Già bị dọa cho giật mình: “Tiểu sư bá, anh muốn làm gì?”
Cô ta chỉ thu thập thông tin của những người này.
Chưa từng nghĩ Diệp Bắc Minh thật sự muốn giết họ!
Cô ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh nói đùa.
Nhưng nhìn thấy sát ý từ trên người Diệp Bắc Minh tỏa ra, đây chắc chắn không phải nói đùa.
“Giết người!”
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ.
Rồi sau đó hạ lệnh: “Lái xe, đi đến nhà Doãn Thiên Hùng”.
“Cái gì?”
Tô Mạc Già hoàn toàn ngơ ngác.
...
Nhà họ Doãn ở Trung Hải.
Vườn hoa phía sau.