Ngược lại nói sang chuyện khác: “Cậu tu luyện rất nhanh, bởi vì nội tạng, xương cốt, gân mạch của cậu đều được chế tạo qua một lần!”
“Chỉ cần cậu tiến vào trên Thiên Tiên, căn bản không cần ‘Đoàn Tang’, ‘Tôi Cốt’, ‘Đồng Bì’, ‘Đoàn Huyết’, ‘Hóa Cân’!”
“Có thể tiến vào ngay cảnh giới Hợp Nhất!”
Diệp Bắc Minh sợ hết hồn: “Mẹ kiếp!”
“Thật hay giả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đương nhiên, tôi có thể lừa cậu sao?”
“Tốc độ tu luyện và sức mạnh cậu kinh khủng như vậy, có liên quan đến việc lục phủ ngũ tạng của cậu đã sớm bị tôi luyện!”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra.
Anh hít sâu một hơi: “Mẹ tôi làm?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút do dự: “Nhóc con, cậu thật sự không biết một chút nào về thân thế của mình?”
Diệp Bắc Minh mỉa mai: “Nói nhảm, nếu tôi mà biết, bây giờ tôi còn phải tìm mẹ khắp nơi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Vậy hết cách, tôi cứ luôn chìm trong giấc ngủ say”.
“Tôi cũng không hiểu gì mẹ cậu”.
Diệp Bắc Minh thở dài.
Xem ra chỉ sau khi tìm được mẹ, đích thân hỏi bà ấy.
Tiếp tục sưu hồn!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”
“Huyết Vân Tông tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục?”
Đang muốn thăm dò ký ức của Tô Hiên!
Bỗng nhiên.
Tô Hiên hoảng sợ che đầu, phun ra một hớp máu tươi!
Vù!
Máu tươi ngưng tụ thành một đường huyết ảnh, một hư ảnh lão giả đi ra: “To gan, cháu trai của Tô Lê Thiên mà mày cũng dám động?”
Tô Hiên giống như vớ được phao cứu mạng: “Ô ô ô... Ô ô ô…!”
Miệng bể nát, tứ chi bị chém!
Chỉ có thể phát ra ô ô tiếng cầu cứu.
“Hiên Nhi!”
Lão giả đau lòng nhìn tình trạng thảm hại của Tô Hiên, thốt lên giận dữ: “Súc sinh, mày dám đối xử với cháu trai của Tô Lê Thiên như vậy, mày đáng chết!”