Mấy thái thượng trưởng lão khiếp sợ nhìn qua.
Khuôn mặt già nua của Diệt Tuyệt Thượng Nhân đỏ bừng, khàn khàn cười to: "Khặc khặc khặc, đây quả thật là ông trời chú định!"
"Diệt Tuyệt tôi sống ba ngàn bảy trăm năm, vẫn luôn mắc kẹt ở cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ, kiếm này nhất định có thể giúp tôi đột phá cảnh giới Thánh Chủ!"
"Diệp Bắc Minh, cậu đúng là linh vật của lão thân!"
"Cậu yên tâm đi, lão thân giết cậu lấy được kiếm Long Đồ, nhất định sẽ an táng cậu cực kỳ long trọng!"
Trong nháy mắt, bà ta đã ra tay!
Lực lượng của cảnh giới Thánh Chủ bộc phát toàn bộ, đã không còn giữ lại bất kỳ cái gì nữa!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng sốt ruột: “Cậu nhóc, cẩn thận! Bà già này đã dùng toàn bộ sức lực!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại.
Đột nhiên.
Cửa núi của Thanh Huyền Tông truyền ra một tiếng quát: “Thần Kiếm Môn rất lợi hại sao?”
“Lão Võ, cho lão yêu bà này một bài học!”
“Vâng, tiểu thư!”
Một giọng nói vừa già nua vừa cung kính vang lên.
Mọi người vẫn chưa nhìn rõ là chuyện gì, chỉ thấy một tàn ảnh xông vào cửa núi của Thanh Huyền Tông như điện giật, đến trước người Diệt Tuyệt Thượng Nhân.
“Ông…”
Khoảnh khắc Diệt Tuyệt Thượng Nhân nhìn thấy ông lão, sâu trong ánh mắt già nua lóe lên vẻ kiêng sợ!
Bốp! Bốp! Bốp!
Ông lão giơ tay, tát xuống như mưa rơi.
“Trời ơi…”
Mọi người nhìn mà ngẩn người, không ngừng nuốt nước miếng!
Ông lão tát mười mấy cái liền một lúc!
Diệt Tuyệt Thượng Nhân bị đánh bay đi, khuôn mặt già sưng đỏ!
Bà ta tức giận nhìn chằm chằm ông lão: “Ông dám đánh tôi? Tôi là Thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn, ông muốn đối địch với Thần Kiếm Môn sao?”
Một cô gái cao ngạo như phượng hoàng đi đến: “Thần Kiếm Môn thì làm sao? Gia tộc Thượng Cổ tôi không dạy bảo được hả?”
“Cô là người của gia tộc Thượng Cổ?”
Diệt Tuyệt Thượng Nhân ngẩn người, lửa giận đầy lồng ngực lập tức biến mất!
Giống như bị dội một chậu nước lạnh!
Diệp Bắc Minh nhìn cô gái kiêu ngạo đó: “Là cô?”
“Là tôi!”