Long Khuynh Vũ cũng không hỏi gì, trực tiếp rạch cổ tay.
Ép ra mấy giọt tinh huyết, khuôn mặt trở nên tái nhợt!
Vương Thần Cương bước ra một bước đi lên đài đoạn hồn.
Miệng lẩm bẩm niệm đọc, rạch lòng bàn tay khắc mấy đạo phù văn!
Vù!
Liền sau đó, phù văn bùng cháy!
Mấy giọt tinh huyết của Long Khuynh Vũ ngưng tụ lại, hóa thành một con huyết long lượn vòng trên đài đoạn hồn.
Vương Thần Cương vui mừng: “Quả nhiên, cậu nhóc Diệp, thần hồn của sư tỷ cậu chưa tiêu tan hết!”
Diệp Bắc Minh kích động: “Tiền bối, thế là thế nào? Thần hồn của sư tỷ tôi đang ở đâu?”
Vương Thần Cương nhảy xuống đài đoạn hồn, vẻ mặt nghiêm túc: “Ở ngay trong đài đoạn hồn!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, đôi mắt khóa chặt đài đoạn hồn: “Ông nói thần hồn của đại sư tỷ tôi ở ngay trong đài đoạn hồn?”
“Đúng thế!”
Vương Thần Cương gật đầu: “Đài đoạn hồn là vật từ Thần Giới giáng xuống, từ khi nó tồn tại ở thành Thiên Dung đến nay!”
“Rất nhiều cường giả chiến đấu ở đó, một khi cuộc chiến bắt đầu, đài đoạn hồn sẽ mở ra trận pháp khóa chặt hai người!”
“Trừ phi một người trong đó chết trận, thần hồn hủy diệt, đài đoạn hồn mới đóng trận pháp!”
“Tôi có người bạn từng lên đài đoạn hồn, ông ta nói với tôi một bí mật kinh thiên!”
Hít sâu một hơi: “Thần hồn của người chết trận không tiêu tan hết, mà thần hồn bị hút vào trong đài đoạn hồn!”
“Thật không?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Nếu đúng là như vậy, chỉ cần anh đánh vỡ đài đoạn hồn!
Thần hồn của đại sư tỷ có thể thoát ra khỏi đó!
Chỉ cần vẫn còn thần hồn, thì có cơ hội sống lại!
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Đang định ra tay với đài đoạn hồn.
“Đợi đã!”
Vương Thần Cương ngăn anh lại, giọng nhưng trọng: “Cậu nhóc Diệp, đừng hành động lỗ mãng, đi theo tôi!”
Nói xong, quay người đi về một bên của quảng trường thành Thiên Dung.
Diệp Bắc Minh cau này, đi theo Vương Thần Cương đến trước một tòa đại diện hùng vĩ!
Trên quảng trường thành Thiên Dung có rất nhiều người, duy chỉ có tòa đại điện này không một bóng người!
Thậm chí!
Hơi lạnh lẽo!
Điều khiến Diệp Bắc Minh chấn kinh là, Vương Thần Cương không hề do dự tiến lên một bước quỳ dưới bậc thềm của đại điện: “Tổng viện trưởng học viện Viễn Cổ Vương Thần Cương cầu kiến!”
“Tổng viện trưởng? Ông đang…”
Diệp Bắc Minh chấn kinh.
Cảnh này khiến vô số võ giả dõi theo.
Rất nhiều người đều lại gần, cũng không dám đến quá gần đại điện trong vòng trăm trượng!
“Vãi, tổng viện trưởng của học viện Viễn Cổ quỳ xuống ư?”
“Người bên trong đại diện này rốt cuộc là ai? Lại có thể khiến Vương Thần Cương phải quỳ?”, có người nghi hoặc.
“Suỵt!”
Võ giả bên cạnh sợ giật mình: “Anh chán sống rồi à, đừng nói lung tung!”
Người này chỉ lên bầu trời: “Đây là người từ bên trên đến, nếu đắc tội với người bên trong, cả gia tộc anh sẽ xong đời đó!”
“Hàng ngàn năm trước, có một gia tộc cũng ngang bằng với nhà họ Diệp, nhà họ Phó, cũng có bối cảnh Thần Giới!”
“Vì bất kính với người trong đại điện này, trong một đêm, cả gia tộc bị diệt sạch!”
“Suýt!”
Những người xung quanh hít khí lạnh, bất giác lùi lại.