Ma thú cấp mười điên cuồng xông lên, bò bên cạnh Long Ưng: “Tiểu Hắc, cậu không sao chứ?”
Long Ưng khẽ đập đôi cánh, phát hiện không có chút sức lực nào: “Tiểu Bạch! Chạy đi! Mau chạy đi!”
“Đám con người này đến đây săn bắn, nếu cậu bị tóm được, sẽ phải làm nô dịch cho họ!”
“Chạy đi, cậu mau chạy đi!”
Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không, tớ không đi!”
“Tiểu Hắc, nếu đi thì chúng ta cùng đi!”
Lão Kim hiểu ra: “Công tử, con thỏ này biết nói, a… tôi biết rồi!”
“Đây là mị thỏ biến dị cấp mười!”
“Mị thỏ biến dị?”
Ánh mắt cô gái diêm dúa sáng lên.
Mị thỏ có thể tăng cấp đến cấp mười, cực kỳ hiếm có.
Nếu mang nó về, huấn luyện thành thú cưng rồi bán đi, không chừng có thể bán được món tiền lớn.
Cô gái cười tiến lên trước: “Thỏ con, chỉ cần mày nhận tao làm chủ nhân, tao sẽ bảo cậu Kỷ thả bạn của mày!”
Một con thỏ con, có thể có lực sát thương thế nào?
“Cô nằm mơ đi!”
Mị thỏ cấp mười đột nhiên ra tay.
Roạt!
Khuôn mặt của cô gái diêm dúa bị cào rách, lộ ra máu thịt!
“A!”
“Mặt của tôi…”
Tiếng kêu thảm vang lên.
Kỷ Phi nhìn thấy cảnh này, giật khóe miệng: “Vãi!”
Một báu vật đang tốt đẹp, lại bị phế như vậy?
Cô gái diêm dúa khóc lóc chạy đến: “Cậu Kỷ, con thỏ ngu xuẩn này dám cào…”
Ánh mắt Kỷ Phi lạnh băng, trực tiếp tóm cổ họng của cô ta!
“Rắc” một tiếng giòn tan.
Trực tiếp bóp vỡ!
Cô gái diêm dúa trừng mở to đôi mắt, kinh sợ nhìn Kỷ Phi.
Kỷ Phi giơ chân đá thi thể của cô ta: “Lão Kim, giết con Long Ưng này đi, bắt con thỏ cho tôi!”
“Quỳnh Nguyệt sư tỷ chắc chắn thích nó!”
“Lão Kim? Ông làm sao thế?”
Kỷ Phi cau mày.
Lúc này.
Sắc mặt lão Kim nghiêm trọng, nhìn về hướng Long Ưng bị thương: “Là ai?”
“Ừm?”
Kỷ Phi ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy phía trước Long Ưng và Mị thỏ cấp mười có thêm một thanh niên trẻ.
“Cậu nhóc, cậu là ai?”
Lão Kim cất giọng kiêng sợ!
Nơi này là rừng rậm ma thú.
Người thanh niên này đột nhiên mọc ra, đi đến trước Long Ưng trong khi bọn họ vẫn còn ở đây.
Vậy mà không có người nào trong số bọn họ phát hiện ra?
Kỷ Phi lạnh giọng hỏi: “Anh bạn này, hai con vật săn này là chúng tôi phát hiện trước”.
“Nói như vậy cũng có phải có trước có sau chứ phải không?”
“Tôi là Kỷ Phi, là đệ tử của Huyết Vân Tông!”
“Bố của tôi là trưởng lão của Huyết Vân Tông, được gọi là Huyết La Sát!”
Kỷ Phi rất thận trọng!
Cho dù tu vi của Diệp Bắc Minh mới là võ đế sơ kỳ!
Hắn ta vẫn thận trọng!
Nơi này là rừng rậm ma thú.
Một thanh niên võ đế sơ kỳ đột nhiên xuất hiện, khó bảo đảm gần đây không có trưởng bối của anh!
Diệp Bắc Minh phớt lờ Kỷ Phi, nhìn sang thi thể của Long Ưng: “Nó bị bắn trúng tim, đã không cứu được nữa rồi”.
Mị thỏ cấp mười đầm đìa nước mắt: “Không, đừng!”
“Tiểu Hắc, cậu đừng chết, hu hu hu!”