Đây đã là hai Võ Thần rồi đó, ba Võ Đế đỉnh phong đã bị người nọ giết trong chớp mắt vậy ư?
Nhưng khí tức anh tỏa ra đó là cảnh giới Võ Tôn trung kỳ mà!
Anh thật sự chỉ là một võ giả Võ Tôn trung kỳ thôi?
Võ Tôn trung kỳ giết Võ Đế trong nháy mắt?
Còn chân đạp chết Võ Thần nữa chứ?
Đây là điều vô lý gì thế?
Tiêu Dung Phi trầm giọng: “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu đến từ thế giới phàm tục thật sao?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt đáp: “Chúng ta đã từng gặp nhau ngoài phủ Long Soái đấy, cô không nhớ à?”
Tiêu Dung Phi gật đầu trả lời: “Nhớ”.
“Nhưng cảnh giới của cậu lúc ấy chẳng khác nào rác rưởi”.
“Tôi dùng một đầu ngón tay đủ nghiền chết cậu rồi!”
“Nhưng mà bây giờ...”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Bây giờ thì sao?”
Tiêu Dung Phi lắc đầu: “Bây giờ cậu rất đáng sợ, tôi chưa bao giờ gặp qua võ giả nào như vậy cả”.
“Cho dù có ở trong Tuyết Thần cung thì cũng không thể nào gặp chuyện người ở cảnh giới Võ Tôn giết chết Võ Đế, thậm chí là Võ Thần được!”
“Chẳng trách cậu là sư đệ của Như Tranh!”
Diệp Bắc Minh cảm thấy hứng thú bèn hỏi: “Quan hệ của cô với sư tỷ của tôi thế nào vậy?”
Tiêu Dung Phi đáp: “Bạn bè tốt”.
Diệp Bắc Minh hơi đăm chiêu nhưng cũng gật đầu.
Bỗng nhiên.
Phụt...!
Tiêu Dung Phi phun ra một ngụm máu tươi, người lảo đảo té ngã xuống đất.
Diệp Bắc Minh bước lên, ôm lấy cô ta: “Vết thương của cô rất nghiêm trọng, cái đao trước ngực này chí mạng thật!”
“Hơn nữa, cô còn trúng độc à?”
Diệp Bắc Minh ôm vòng eo thon nhỏ, chạm vào mông cô ta.
Một cảm giác hệt như điện giật lan khắp người Tiêu Dung Phi.
Cảm giác ấy thật tê tái.
Tiêu Dung Phi hơi thẹn
thùng nói: “Cậu... Cậu buông ra đi!”