"Chỉ cần có thể giết cậu ta, ông đây sẽ không tiếc bất cứ giá nào!"
Diệp Bắc Minh nhìn khắp xung quanh, liếc nhìn mọi người!
Lắc đầu buồn cười: "Đừng giả vờ nữa, chỉ dựa vào các người mà cũng dám đến làm phiền tôi sao?"
"Đã quên mất dáng vẻ bỏ chạy trối chết khi còn ở vùng đất Thiên Tuyệt như thế nào à?"
"Cậu!"
Khuôn mặt già nua của Bách Lý Tranh Vanh tức giận đến mức vặn vẹo.
"Tiểu súc sinh, đợi lát nữa cậu có chết thì cũng không biết chết như thế nào đâu!", chủ nhân Sát Minh hạ thấp giọng.
Diệp Bắc Minh cũng lười để ý đến mấy người này, ánh mắt tối sầm lại!
Hướng về một nơi nào đó trong không trung hét lớn một tiếng!
"Hai con chó già, lăn ra đây, nhận lấy cái chết đi!"
Bùm!
Một luồng khí thổi quét ra ngoài, không khí gợn sóng.
Hư ảnh của hai ông lão thực sự xuất hiện!
Trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc: "Thằng nhóc này giỏi, cậu lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của hai chúng tôi?"
"Ông là..."
Vào lúc Hoa Linh Lung nhìn thấy hai người kia thì con ngươi co rút lại: "Bách Lý Quyết, lão tổ Sát Minh! Cảnh giới Đế Tôn!"
"Không phải các người đã bỏ mình vào mấy ngàn năm trước rồi sao?"
Bách Lý Quyết bật cười hiểu ý: "Nếu ông đây không giả chết thì làm sao có thể lui về phía sau màn đây?"
Con ngươi của lão tổ Sát Minh khóa chặt trên người Diệp Bắc Minh: "Anh Bách Lý, trên người thằng nhóc này có rất nhiều bí mật!"
"Phế bỏ cậu ta là được, để cậu ta sống sót!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy!"
Bách Lý Quyết thoải mái gật đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Linh Lung trắng bệch, cô ta bước tới chắn ở trước người Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, cậu đi trước đi! Nơi này giao cho tôi!"
Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt: "Cô đánh thắng được Đế Tôn sao?"
Hoa Linh Lung lắc đầu: "Không đánh lại, nếu tôi liều cái mạng già này!"
"Ít nhất có thể cầm chân được bọn họ trong mười giây!"
Diệp Bắc Minh có chút cảm động, vỗ vào bả vai của Hoa Linh Lung: "Không cần đâu!"
"Tôi giết chết Đế Tôn cũng không cần đến mười giây!"
"Hả?"
Hoa Linh Lung sửng sốt.
Toàn trường đều trở nên tĩnh mịch!
Đám người Bách Lý Tranh Vanh đều bối rối!
Đã lúc này rồi mà tên tiểu súc sinh kia còn dám nói năng ngông cuồng đến thế?
Hoa Linh Lung vội vàng nói: "Cậu Diệp, hiện tại không phải lúc nói đùa đâu!"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Tôi không nói đùa".
Trong lòng trực tiếp trò chuyện với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tiểu Tháp, giao cho ông!”