Tiêu Dung Phi cau mày: “Sợ rằng thực sự lành ít dữ nhiều!”
Đột nhiên.
Một luồng khí tức chết chóc từ sâu trong Tử Vong Cốc truyền đến!
“Đây là?”
Soạt!
Trong tích tắc.
Ánh mắt của các võ giả có mặt đều nhìn về nơi sâu trong Tử Vong Cốc!
Rơi vào nỗi sợ hãi mãnh liệt!
Chết chóc!
Tàn sát!
Run sợ!
Các loại khí tức khiến linh hồn con người run rẩy truyền đến.
Cách cách cách!
Mặt đất chấn rung dữ dội, phía xa cát bụi nổi lên mù mịt.
Giống như có thiên quân vạn mã giết đến!
Mọi người vừa quay đầu, đồng tử cũng phải điên cuồng co lại!
Chỉ thấy một đàn ma thú điên cuồng xông đến, cuốn lên khói bụi khắp trời, dẫn đến thú triều đáng sợ!
“Mau đi thôi!”
Có người hét một tiếng.
Soạt! Soạt! Soạt!
Hơn trăm võ giả xông ra bên ngoài Tử Vong Cốc giống như phát điên.
Tiêu Dung Phi hét lớn: “Em gái, đi thôi!”
Tiêu Nhã Phi lắc đầu: “Không được, có thể anh Diệp vẫn còn ở gần đây, chúng ta đưa anh ấy cùng đi!”
Tiêu Dung Phi giơ tay đánh ngất Tiêu Nhã Phi, vác cô ta xông ra khỏi Tử Vong Cốc.
Dọc đường có tiếng kêu thảm vang lên không ngừng!
Rất nhiều võ giả bị ma thú dẫm chết, hóa thành bùn thịt!
Khi mọi người xông ra khỏi Tử Vong Cốc, hơn một trăm võ giả chỉ còn lại ba mươi mấy người!
“Gru!”
“Gru!”
“Hú!”
Tiếng gầm thét của các loại ma thú vang lên.
Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh nuốt nước miếng: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Đám ma thú của Tử Vong Cốc điên rồi sao?”
“Sao đột nhiên lại nổi lên thú triều?”
Mọi người nhìn về hướng Tử Vong Cốc với ánh mắt hoảng sợ.
…
Lăng Vận Nhi mặt đầy bụi bẩn đứng trên một ngọn núi nhỏ, kiêng sợ nhìn vê hướng Tử Vong Cốc: “Nguy hiểm quá, suýt không chạy ra được!”
“Thú triều quy mô lớn như vậy, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!”
Ánh mắt lóe lên, nhìn về một hướng: “Xem ra chủ của Côn Luân Hư kỳ sau không phải là hắn!”
Nói xong.
Bóng hình biến mất trong tầm mắt.
…
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh dung hợp với con mắt thần ma!
Cách vạn dặm.
Cấm địa long mạch!
Hai người Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ ngâm mình trong thiên trì, cùng mở mắt!
“Tiểu sư đệ và con mắt thần ma đã dung hợp rồi?”
Hai cô gái liền vui mừng.
Cũng chẳng màng mình chưa mặc quần áo, nhảy ra khỏi Thiên Trì.
Nếu có đàn ông ở đây, chăc chắn sẽ nóng máu sôi sục mà chết!
Khương Tử Cơ lắc đầu: “Còn gọi là tiểu sư đệ hả?”
Ánh mắt của cô ấy hơi phức tạp: “Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải gọi là cậu chủ rồi!”
Đạm Đài Yêu Yêu ngẩn người.
Cười thất vọng: “Nói cũng phải, chúng ta đã từng hứa với tiền bối Diệp!”
“Trước khi tiểu sư đệ thức tỉnh huyết mạch ma tộc, thì mãi mãi là tiểu sư đệ của chúng ta!”
“Một khi đệ ấy thức tỉnh, thì là cậu chủ… của chúng ta!”
Hai người mau chóng mặc quần áo, đi về hướng Tử Vong Cốc.
…
Lúc này.
Diệp Bắc Minh cảm thấy trong cơ thể có một luồng sức mạnh hồng hoang, đang điên cuồng sôi sục!
Mỗi một tấc xương cốt, máu thịt đều giống như bị ngọn lửa dữ dội thiêu đốt!
“Gru!”
Kiếm Đoạn Long chủ động bay ra, xoay tròn trên không trung.
Sát khí ngút trời cuồn cuộn giống như ngọn lửa!
Một con huyết rồng bay lượn trong sát khí!
Liền sau đó.
Phần Thiên Chi Diễm cũng bùng cháy, tất cả xương trắng gần Giếng Tử Vong hóa thành tro tàn!
Diệp Bắc Minh cảm thấy trong cơ thể có sức mạnh vô cùng vô tận.
Anh giơ tay đập ra một quyền!
“Mở ra cho ta!”
Ầm!
Không khí chấn động, sóng khí cường mạnh cuồn cuộn!
Mặt đất bị anh đập ra một cái hố sâu đường kính mấy chục mét.
“A!”
Một tiếng gào thét!
Diệp Bắc Minh lại trực tiếp đột phá!
Võ thánh trung kỳ!
Liền sau đó.
Ma khí trong giếng Tử Vong ập đến, chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.
Vù!
Đột phá lần nữa!
Võ thánh hậu kỳ!
Diệp Bắc Minh gào thét một tiếng: “Đột phá, tiếp tục đột phá cho ta!”
Gru!
Tiếng rồng gầm vang khắp cả Tử Vong Cốc!
Trong bán kính mấy chục kilomet, rất nhiều ma thú nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất giống như gặt lúa mì!
Mặt hướng về hướng của Diệp Bắc Minh!
Một cảm giác xé rách truyền đến!
Võ thánh đỉnh phong!
“Tiếp tục, đột phá!”
Diệp Bắc Minh thét dài một tiếng.
Một luồng khí thế chưa từng có dâng lên!
Vù!
Một tầng xiềng xích được công phá, tất cả như nước chảy thành sông!
Võ đế!
Tất cả ma khí xung quanh tập trung chui hết vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh.
Vị trí giữa đôi lông mày của anh có thêm một con mắt.
Tràn đầy cô quạnh, sát phạt, chết chóc!
Chính là con mắt thần ma!
Lúc này, Diệp Bắc Minh như thần ma giáng thế!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được chửi thề: “Vãi, cậu nhóc, mẹ kiếp, cậu đúng là nghịch thiên!”
“Một lúc tăng liên tiếp ba cảnh giới nhỏ, lại còn dung hợp con mắt thần ma!”
“Bắt đầu từ bây giờ, Côn Luân Hư còn có ai là đối thủ của cậu?”