Ngư Thất Tình nghe thấy động tĩnh ngoài thành.
Lại rời khỏi thần điện, phá lệ đến cổng thành Thiên Dung!
Lúc nhìn thấy Ngư Thất Tình, Phó Thí Thiên cau mày: “Các người cũng muốn quản chuyện của Huyền Giới sao?”
Đôi mắt Ngư Thất Tình lạnh như băng: “Nếu ông đi vào thành Thiên Dung, thì đó là chuyện của thành Thiên Dung!”
Phó Thí Thiên cất giọng uy hiếp: “Diệp Bắc Minh, anh còn do dự một giây, lão phu sẽ cho ông ta nổ đầu!”
Vương Thần Cương hư yếu lên tiếng: “Cậu nhóc Diệp, đừng… mau vào thành Thiên Dung đi…”
Diệp Bắc Minh cắn răng: “Sư phụ, xin lỗi, đồ nhi phải làm ngược lại mệnh lệnh của người rồi!”
Bước ra một bước đi về phía Phó Thí Thiên!
Ngư Thất Tình sốt ruột: “Diệp Bắc Minh, anh điên rồi hả?”
“Ông ta là cảnh giới chân thần đỉnh phong, anh đang nộp mạng đó!”
Bất luận Ngư Thất Tình lên tiếng thế nào.
Diệp Bắc Minh như không nghe thấy, vẫn bước đi từng bước!
Khi anh còn cách Phó Thí Thiên khoảng trăm trượng: “Tôi đến rồi, thả sư phụ tôi ra!”
Phó Thí Thiên cười: “Nhóc con, hôm nay lão phu giúp sư phụ cậu dạy cậu một chiêu!”
“Vĩnh viễn cũng không được tin lời của kẻ địch, mạng của sư phụ cậu, tôi lấy rồi!”
“Mạng của cậu, tôi cũng lấy!”
Năm ngón tay tóm đến!
Phập!
Mọt làn sương máu nổ tung!
Vương Thần Cương hoàn toàn biến mất!
“Sư phụ! Vãi! Vãi! Vãi!”
Diệp Bắc Minh tức giận gào thét như thú hoang, rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, chém về phía Phó Thí Thiên như phát điên!
Ngư Thất Tình lo đến suýt nhảy lên: “Diệp Bắc Minh, anh làm gì hả!”
Lão Thẩm ở một bên lắc đầu: “Tên nhóc này hết cứu rồi, quá kích động!”
Phó Thí Thiên thấy Diệp Bắc Minh chủ động giết đến, vừa tức vừa buồn cười: “Ngu xuẩn! Đình Nhi lại bị tên ngu xuẩn này giết?”
Bàn tay khô gầy giơ lên, đập một chưởng về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
‘Choang’ một tiếng vang lên!
Diệp Bắc Minh tê tay, trong lúc bay ra còn phun ra một ngụm máu!
“Phập!” một tiếng đập mạnh xuống đất!
Lục phủ ngũ tạng dường như nổ tung!
Thực lực của cảnh giới chân thần, vô cùng khủng bố!
Phó Thí Thiên cúi đầu nhìn bàn tay một cái, lại xuất hiện một đường nứt máu!
Vẻ mặt Phó Toàn Thịnh biến sắc: “Làm sao có thể… tên nhóc này lại có thể để lại một đường dấu tích trên người lão tổ?”