“Ngay cả tôi cũng không thể nào nhắc nhở cậu!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Chẳng lẽ Long Đế Quyết thật sự có vấn đề?
Đây là đồ mẹ để lại, mẹ sẽ không hại mình chứ?
Chí ít mỗi lần Long Đế Quyết xảy ra vấn đề cũng là vì bản thân có nguy hiểm!
Long Đế Quyết chắc hẳn sẽ không hại anh đâu!
Diệp Bắc Minh chuẩn bị quay về nghiên cứu sau: “Đúng rồi Hầu Tử, sao anh lại đến được núi Côn Luân?”
“Nơi này quả thật quá nguy hiểm, lần này anh may mắn, tôi vừa hay ở gần núi Côn Luân”.
“Nếu như tôi ở xa, e rằng anh đã chết lâu rồi”.
Sắc mặt Hầu Tử trắng bệch.
Sợ hãi một trận!
Tối hôm qua nếu không phải anh Diệp, anh ta thật sự đã chết rồi.
Anh ta có chút xấu hổ nói: “Anh Diệp, xin lỗi, là tôi không tốt”.
“Tôi quá muốn trở thành võ giả mạnh, bởi vì trước kia nghe anh nói đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở núi Côn Luân, vì vậy tôi muốn đến thử may mắn một chút”.
“Không ngờ mới lịch luyện được mấy ngày thì gặp phải một cặp chị em săn giết chó sói ở đây”.
Hầu Tử cúi đầu: “Vì vậy, tôi bị trở thành con mồi, nhét vào miệng cốc”.
Diệp Bắc Minh có thể nhỉn ra Hầu Tử rất tự trách.
Anh vỗ bả vai Hầu Tử: “Không sao, lần sau chú ý là được”.
Hầu Tử là anh em của anh, chuyện của Côn Luân Hư anh chỉ thuận miệng nói, nhưng không nói hết.
Sau khi Hầu Tử nghe xong muốn thử một chút cũng là chuyện bình thường.
Diệp Bắc Minh nhắc nhở: “Hầu Tử, con đường tập võ dục tốc bất đạt”.
“Núi Côn Luân quá nguy hiểm, trước khi anh có thực lực tuyệt đối, cũng không cần tới đây”.
“Anh Diệp, tôi biết”.
Hầu Tử gật đầu, anh ta cũng hối hận.
Thật sự quá kích động!
Thiếu chút nữa khiến cái mạng nhỏ cũng bị chôn vùi.
“Khụ khụ khụ…”
Đúng lúc này, Văn Nhân Mộc Nguyệt ho kịch liệt mấy tiếng, bò ra tự trong đống tuyết.
Cô ta có chút nhếch nhác!
Quần áo rách rưới, da thịt trắng nõn bị cóng đến tím bầm.
Nhưng dù là vậy cũng không ngăn được vẻ đẹp của cô ta: “Diệp Bắc Minh, rốt cuộc anh có lai lịch gì, những con Tật Phong Lang biến dị này anh có thể giết chết được hết bọn chúng!”
“Phải biết rằng, ngay cả Mạc trưởng lão cũng…”