“Hình như người thân của tôi gặp nguy hiểm!”
“Lẽ nào là bố mẹ tôi hay con gái tôi gặp nguy hiểm chăng?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát rồi đáp: “Thiên Uyên rơi xuống từ trên Thần Giới nên có thể ngăn cách tất cả mọi khí tức!”
“Đến cả bổn tháp đều không cảm nhận được khí tức ở bên ngoài Thiên Uyên nữa là, còn bố mẹ cậu thì đan ở giới U Minh!”
“Con gái cậu ở Huyền Giới, cậu không thể nào cảm nhận được khí tức của bọn họ đâu!”
Diệp Bắc Minh nhíu chặt mày.
“Vậy tại sao chứ?”
Bỗng nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục liên tưởng ngay đến một chuyện: “Ôi vãi! Nhóc à, có lẽ...”
“Có lẽ cái gì?”
Diệp Bắc Minh hỏi ngay.
Giọng điệu của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất kỳ quái: “Cậu nghĩ thử xem, có ai quan hệ với cậu ở Thiên Uyên?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Hầu Tử rớt xuống Thiên Uyên, nếu anh ta có nguy hiểm thì khả năng cao là tôi không cảm nhận được!”
“Sau đó là Sở Sở và Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Sở Sở là bạn bè của tôi, chắc hẳn tôi cũng không cảm nhận được nguy hiểm của cô ấy!”
“Còn về phần Đông Phương Xá Nguyệt...”
Nói đến đây, Diệp Bắc Minh giật mình.
“Không thể nào...”
“Ha ha ha!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười phá lên, giọng điệu như cười trên nỗi đau của người khác: “Nhóc à, nghĩ đúng rồi đó!”
“Bổn tháp phục cậu thật, vậy mà làm một nữ đế mang thai luôn!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Lẽ nào giữa tôi và Đông Phương Xá Nguyệt có thật ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ: “Nếu không thì sao?”
“Trừ phi con của hai bọn cậu có nguy hiểm nên cậu mới cảm nhận được khí tức giữa máu mủ tình thân với nhau, còn có cách giải thích nào khác không?”
Diệp Bắc Minh hoàn hồn ngay tức khắc.
“Không ổn, nếu nói như vậy thì chẳng phải là...”
“Đi!”
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh bay vút lên cao không hề do dự.
Một con huyết long cuồn cuộn bay lên, đi về phía thần điện Luân Hồi.
Cùng lúc đó, người của Huyết Tộc cũng nhanh chóng chạy tới chỗ thần điện Luân Hồi.
“Nhanh chút nữa, nhanh chút nữa!”
Huyết Bách Luyện hét to: “Ai là người đầu tiên tới nơi có hắc long sẽ ban thưởng một trăm bình dịch Huyết Hồn!”
Dứt lời, mắt người trong Huyết Tộc đỏ ngầu, điên cuồng lao tới nơi sâu nhất khu vực cấm.
Gầm gừ!
Bỗng nhiên.
Sau lưng bọn họ vang lên tiếng rồng ngâm.
Huyết Thiên quay đầu nhìn, chết lặng: “Bố, bố xem đó là gì thế?”
Huyết Bách Luyện bèn quay đầu lại, kinh hãi.
Ông ta chỉ thấy huyết khí cuồn cuộn khắp trời, một con huyết long đang lao vút tới.
Quan sát thật kỹ.
Trên đầu huyết long có một người.
“Ôi mẹ ơi!”