“Không...”
Hai ông già cằn cỗi ấy vô cùng hoảng sợ.
Phần Thiên Chi Diễm đang lan tới đây.
Tiêu Dung Phi vừa tới nơi thì bắt gặp cảnh đó, thế là hoảng sợ chết trân tại chỗ.
Cô ta ngơ ngác nhìn hai ông già mạnh hơn cả Tiên Thiên ấy: “Nó... nó sao có thể xảy ra chứ!”
Rầm!
Tiêu Nhã Phi không phanh kịp, tông sầm vào sau lưng Tiêu Dung Phi.
Cô ta xoa đầu: “Chị, sao tự nhiên chị dừng lại thế?”
Tiêu Dung Phi không trả lời.
Tiêu Nhã Phi đành bước tới trước, vừa thấy thì sững người.
“Á!”
Hai ông già gầy nhom như bộ xương khô của nhà họ Bạch đang thét lên những tiếng hét đau thấu ruột thấu xương.
Hai người họ bị Phần Thiên Chi Diễm bao vây, thế mà đến một giây cũng không thể chịu nổi.
Cả hai nhanh chóng hóa thành một đống tro tàn.
“Á...!”
Tiêu Nhã Phi bịt chặt miệng.
Trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta tràn ngập sự kinh hãi.
Hai chị em bọn họ hãi hùng.
Quá kinh khủng.
Đây là cường giả trên cả Tiên Thiên đấy, thế mà lại bị ngọn lửa kỳ dị kia thiêu cháy ư?
Bát trưởng lão của nhà họ Tiêu cũng tới nơi, vừa thấy cảnh đó thì chết lặng người: “Cái gì thế? Đó là lửa gì vậy trời?”
“Hai vị lão tổ, không!”
Bạch Tranh Phong ngơ ngác đứng ngây tại chỗ, cả người bị dọa cứng đờ.
Con ngươi gã ta đỏ bừng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Tên kia đã bị thương rồi, bây giờ không cách nào tung hết sức được!”
“Mau xông lên giết hắn đi!”
Năm Võ Thần.
Hai mươi mấy Võ Đế đồng loạt xông lên.
“Giết!”
Ông già Võ Thần đỉnh phong lao tới tấn công.
Ông ta thét lên: “Bị thương rồi thì đừng giả vỡ trước mặt tao, mày không xứng!”